CHƯƠNG 208: DẪN CÔ TA XUẤT CUNG
“Nếu như không thể giải mã được bí mật của hộp thần và chủ nhân hộp thần, không thể đánh bại Thái hậu.”
“Vậy thì làm sao?”
“Nữ hiệp sỹ Ám Băng đây đương nhiên sẽ không sợ chết! Nhưng mà, Ám Tinh nếu như vẫn chưa chết, cô vẫn mong muốn cô ấy tiếp tục ở lại bên Thái hậu sao?”
“Đương nhiên là không!”
“Vậy cô sẽ làm thế nào?”
“Đưa cô ấy xuất cung! Rời khỏi nơi đây!”
“Nhưng Thái hậu và chủ nhân hộp thần, sẽ bỏ qua cho hai người chứ?”
“Điều này...”
“Cô thông minh như thế, lẽ ra nên biết muốn đánh bại kẻ địch phải làm tan rã triệt để thế lực của kẻ địch! Bí mật của hộp thần, là lực lượng cuối cùng của Thái hậu! Bà ta bây giờ đã không có thân phận của Thái hậu, nhưng mà, bà ta vẫn có thể hô mưa gọi gió!”
“Chúng ta có thể trốn đi!”
“Kể cả chúng ta trốn đi đâu, cũng sẽ vĩnh viễn không ngừng bị truy sát!”
Truy sát?
Không ngừng truy sát?
Bất luận là ai, bất luận võ công của cô ta có cao cường đến nhường nào.
Gắng gượng không ngừng bị truy sát, đều sẽ bị suy sụp.
Mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ sống qua ngày.
Ám Băng cơ hồ đã dự kiến được tương lai sẽ sống những ngày tối tăm, phập phồng bất an như thế nào.
Cô hướng về Như Ý gật gật đầu, ngỏ ý để Như Ý ra quyết định sự việc trước mắt, không cần biết Như Ý quyết định ra sao, cô đều sẽ toàn tâm ủng hộ Như Ý, làm hậu thuẫn cho cô!
Như Ý nói: “Chỉ cần làm tan rã triệt để thế lực của thái hậu, có thể đủ để cô và Ám Tinh vĩnh viễn không còn ưu lo về sau.”
Câu nói này, khiến Ám Băng như uống được một viên thuốc an tâm.
Cô không sợ bị truy sát!
Chỉ là cô quả thực không mong muốn sau này khiến Ám Tinh qua một cuộc sống thấp thỏm lo âu, cả đời đều không có một ngày yên bình.
Cuộc đời như vậy, làm sao có thể yên ổn hạnh phúc?
Thật sự sống không bằng chết!
Lời của Như Ý, tự dưng khiến cho trái tim cô như bị một cục đá lớn rơi vào!
Có điều, một chuyện khác lại khiến cô trở nên lo lắng!
“Nhưng mà, Thái hậu tuyệt đối sẽ không nói ra! Tôi hiểu bà ta hơn cô, tôi đã phục tùng bà ta mười mấy năm! Cô tuyệt đối đừng nghĩ sẽ có thể lôi ra từ trong miệng bà ta những bí mật mà bà ta không muốn nói!”
Cô ta đã phục tùng Thái hậu nhiều năm, đương nhiên biết tính cách của Thái hậu.
Ám Băng có chút khó xử nhìn Như Ý, đợi chờ Như Ý quyết định!
Như Ý mỉm cười, nói: “Không cần phải lo! Tôi có cách để khiến bà ta nói!”
Ám Băng nói: “Cô có cách gì?”
Như Ý nói: “Vừa rồi không phải tôi đã thám thính được bao nhiêu là bí mật của Thái hậu?”
Thái hậu lạnh lùng nói: “Cô đúng là không biết trời cao đất dày! Những bí mật kia là ai gia tự nguyện nói với cô, cô đừng nghĩ đến chuyện bắt ép ai gia nói ra bất cứ bí mật gì ai gia không muốn nói! Ta khuyên các ngươi tốt nhất hãy giết ta đi, nếu không, từ hôm nay trở đi các ngươi sẽ không có những ngày yên bình nữa đâu!
“Hứ!”
“Đợi các người có một ngày rơi vào tay ai gia, các người sẽ biết mùi vị của sống không bằng chết là thế nào.”
Trong lòng Ám Băng ngầm tính thời gian, liền thúc giục: “Không cần biết cô có kế hoạch gì, tốt nhất nhanh chóng thực hiện! Sau nửa tiếng nữa, những sát thủ khác của bà ta sẽ trở về rồi! Đến lúc đó số người quá đông, tôi sợ rằng sẽ bảo vệ không nổi cô đâu!
Như Ý gật đầu: “Nửa tiếng là đủ rồi!”
Ám Băng lặng lẽ gật đầu, sau đó thu kiếm lại, đứng ở bên cạnh Như Ý.
Ý tứ rất rõ ràng!
Chuyện sau đó, cô ta sẽ không can thiệp nữa!
Cô ta chỉ làm một hậu thuẫn võ lực, bảo vệ Như Ý!
Chính là một hộ vệ!
Ám Băng tuyệt đối là một hộ vệ rất có khí lực!
Như Ý nhìn vẻ mặt nặng nề của Thái hậu và những cung nữ liền biết!
Tất cả bọn họ đều rất sợ Ám Băng!
“Ha ha...”
Như Ý cười lớn, hơi nhích lên trước hai bước, nói: “Thái hậu! Thực ra bà là một người rất thông minh! Bà còn là một người cực kỳ có đầu óc, rất...ừm, chính là một người thông minh!”
Thái hậu lạnh lùng: “Cô có nịnh bợ ai gia cũng sẽ không bị lừa đâu!”
Như Ý cười nói: “Tôi không phải là đang nịnh bợ! Thái hậu thực sự là một người rất thông minh! Một người phụ nữ, với bộ dạng của bà như thế này, mà lại có thể ở trong hậu cung hô mưa gọi gió mười mấy năm, cuối cùng còn làm Thái hậu, thậm chí đến hoàng thượng cũng bị bà kìm hãm, trở thành một người phụ nữ làm được như bà, quả là kể cả có chết, cũng coi như cuộc đời này không còn hối tiếc gì!
Thái hậu cười lạnh nói: “Cô nói đúng! Ai gia đã hưởng thụ được đỉnh cao của huy hoàng và quyền lực mà người phụ nữ muốn có, ai gia đã không còn bất cứ hối tiếc gì nữa! Kể cả có chết, ai gia cũng không chút sợ hãi! Cho nên , cô không cần phí tâm sức lừa gạt ta nữa, ta tuyệt đối sẽ không nói cho cô biết bí mật của hộp thần đâu! Ai gia đã hạ quyết tâm rồi, cho dù cô có nói ngon nói ngọt như thế nào chăng nữa, ai gia tuyệt đối thà chết chứ không khuất phục!”
Kiên quyết!
Như Ý từ trên khuôn mặt Thái hậu, nhìn thấy hai chữ “kiên quyết” là lời giải thích tốt nhất!
Đến cả Ám Băng, cũng có chút cảm thấy sốt ruột!
Thái độ Thái hậu cứng nhắc như vậy... rõ ràng nói lên tuyệt đối sẽ không lộ ra bất cứ bí mật gì!
Rốt cục Trác Như Ý này có cách gì khiến Thái hậu thay đổi chủ ý, hé lộ bí mật?
Ám Băng không hề hay biết.
Nhưng mà cô lại có chút lo lắng.
Cứ kéo dài thời gian như vậy...
Sau đó hoàn cảnh của hai người họ sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm!
Ám Băng tuy rằng võ công cao cường!
Nhưng mà cao thủ bên cạnh thái hậu đông như kiến, hơn nữa mỗi người đều lòng dạ độc ác, hết mực trung thành!
Đợi đến lúc người bên cạnh thái hậu đến cứu viện, hai người họ sẽ trở thành cá nằm trong chậu! Không có hi vọng thoát thân nữa!
Như Ý lại có vẻ như không có một chút lo lắng, ngữ khí lười nhác, mang một nụ cười ung dung đẹp đẽ...
“Thái hậu!”
“Bà thật sự không có tiếc nuối ư?”
“Thật sự không hề có một chút tiếc nuối nào ư?”
Như Ý điệu bộ kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào thái hậu...
Đáy lòng của Thái hậu, là một cơn trấn động mãnh liệt!
Đúng rồi!
Thực sự một chút tiếc nuối cũng không có ư?
Thịt ngon rượu ngon, bà ta đã tận hưởng vô số lần!
Ăn mặc đi ở, toàn bộ được hưởng thụ sự xa hoa cực độ, cung nữ nô tì đều phụng sự kiện toàn.
Nhưng mà, đến cuối cùng thì sao?
Bà ta đã đến cái tuổi đời này!
Hưởng thụ tất cả những vật chất bên ngoài, quyền lực đạt đến đỉnh cao...
Rồi thì sao?
Suy cho cùng bà ta vẫn cô đơn!
Tiên hoàng xưa nay chưa từng thật sự cưng chiều bà ta!
Hơn nữa bà ta...thân là một người phụ nữ, giai nhân hậu cung người người xinh đẹp kiều diễm, chỉ có một mình bà ta, nhan sắc tầm thường, tuổi già sức yếu....
“Thực sự không có tiếc nuối ư?”
Miệng của Thái hậu, yếu ớt nhắc lại câu nói ấy rung lên tiếng chuông cảnh tỉnh trong nội tâm của bà.
Như Ý tiếp tục nói: “Thái hậu bức thiết muốn trở nên xinh đẹp trẻ trung như vậy! Bây giờ, Thái hậu có lẽ đã tin muốn khiến một người phụ nữ trở nên xinh đẹp trẻ trung, không phải là một chuyện không thể làm được đúng không?”
Thái hậu gật gật đầu: “Không sai! Cô đúng là có bản lĩnh ấy!”
Như Ý nói: “Thực ra, người thực sự có bản lĩnh không phải là tôi, mà là...hộp thần!”
Thái hậu kinh ngạc, nói: “Cô...cô nói gì?”
Như Ý cười nói: “Thái hậu, không giấu gì bà! Thực ra, những mỹ phẩm cải thiện làn da cho bà, khiến cho nhan sắc trắng trẻo đẹp đẽ kia, đều là từ trong chiếc hộp thần...ừm, cái này... do tôi trộm được!
“Trộm?”
“Cái gì?”
“Cô...”
“Cô dám từ trong hộp thần trộm đi những đồ ấy?”
“Nói như vậy thì...”
Trên mặt Thái hậu lộ ra một biểu cảm kinh ngạc!
Như Ý cười mỉm, nói: “Thái hậu! Bà còn nhớ lúc đầu tôi đã làm thế nào giúp bà trang điểm làm đẹp không? Tối ngày hôm đó, Thái hậu ở bữa tiệc Ngự Hoa Viên mời tất cả các đại thần và con cháu vương tộc trong triều đình tới....”
Thái hậu lạnh lùng nói: “Ai gia nghĩ rằng cô chỉ muốn tạo cơ hội cho Trác Thanh Di và hai đứa trẻ gia tộc Đường Bắc! Kết cục không ngờ rằng...”
Như Ý cười nói: “Đúng! Tôi đã đi trộm đồ rồi! Hơn nữa, còn bị Bạch quý nhân bắt ngay tại trận! Chuyện này Thái hậu không muốn biết ư? Bây giờ Bạch quý nhân vẫn còn bị giam trong lãnh cung, chẳng nhẽ Thái hậu không muốn biết cô ta đã phát hiện ra điều gì sao?”
Thái hậu trở nên trầm mặc, trên mặt lộ ra một vẻ u ám khó chịu...
Như Ý tiếp tục nói: “Thực ra Bạch quý nhân nhìn thấy tôi đi vào lấy trộm đồ trong hộp thần, hơn nữa, cô ta còn không biết tôi làm sao để mở được nó! Có những chuyện, Thái hậu sớm đã biết rõ! Nhưng mà, ngoài ra có những chuyện, Thái hậu bà không hề biết được!
Thái hậu nói: “Chuyện gì?”
Như Ý nói: “Chính là buổi tối hôm thái hậu sai Ám Tinh đi trộm hộp thần, Ám Tinh vì bắt gặp tôi, cho nên mới thất thủ! Tối hôm đó, tôi bèn lấy trộm hộp đồ trong hộp thần! Kết cục bị Bạch quý nhân phát hiện! Cuối cùng, Bạch quý nhân ở trong đại hội ngắm hoa hạ độc, sau khi tôi hôn mê liền dẫn đến điện thần, dùng cách cô ta nhìn trộm được mở hộp thần ra...
Thái hậu sửng sốt nói: “Cái gì? Bạch quý nhân cô ta... cô ta mở được hộp thần?”
Như Ý gật gật đầu.
Thái hậu đột nhiên nghĩ tới một việc rất đáng sợ, sợ hãi nói: “Nói như vậy thì, cô cho ai gia dùng phương thuốc gia truyền thần kỳ, đều đến từ hộp thần ra? Thực sự đều là vật thần thánh của tiên gia?”
Như Ý nói: “Thái hậu, bà thực sự tin vào bảo bối của hộp thần không?”
Thái hậu có chút nghi hoặc và khó hiểu nhìn vào Như Ý!
Như Ý cười nhạt nói: “Thực ra, những thứ kia tôi đưa Thái hậu dùng, không phải là bảo bối gì cả, thực ra một chút cũng không có tác dụng thần kỳ nào! Những đồ vật này, có một cái tên chung! Đó là đồ trang điểm! Cũng giống như những đồ trang điểm tôi đang bán ở trong hoàng cung vậy!
“Đồ trang điểm?”
“Đúng! Đồ trang điểm ở quê hương của tôi, là một đồ vật vô cùng bình thường! Mỗi một người phụ nữ đều sẽ đi mua, hơn nữa mỗi một người phụ nữ đều dùng! Thậm chí, có rất nhiều người đàn ông cũng thích dùng đồ trang điểm!”
“Cô...cô...nói cái gì? Nói bậy! Rõ ràng là đang nói bậy!”
Thái hậu đột nhiên vô cùng giận dữ!
Như Ý nhìn mặt bà ta có một biểu cảm cực kỳ kinh khủng, mỉm cười: “Tôi sớm đã nói Thái hậu là một người thông minh rồi! Thái hậu, bà nhất định đã đoán ra là có chuyện gì rồi đúng không!”
Thái hậu ra sức phủ nhận: “Không! Không! Nhất định không phải như vậy! Cô đang nói bậy! Nói bậy!”
Như Ý cười nói: “Thái hậu, bà tại việc gì phải thẹn quá hóa giận như thế chứ! Thực ra bà đã đoán được ra là có chuyện gì rồi! Bà chỉ không dám công nhận mà thôi! Haizz! Thật là đáng buồn và đáng thương cho một....cảnh ngộ!”
Thái hậu tức giận: “Câm miệng! Cô mau câm miệng lại! Lời cô nói toàn bộ đều là giả dối! Ai gia không tin dù chỉ một câu! Ai gia tuyệt đối sẽ không tin bất kỳ lời nào cô nói!”
Như Ý có chút bất lực nói: “Trong lòng bà đã rất rõ những lời tôi nói toàn bộ đều là sự thật! Tại sao bà phải lừa mình dối người? Có lẽ nào, bà bắt tôi phải nói trắng ra như vậy sao?
Ám Băng đứng một bên, cũng vô cùng hiếu kỳ và khó hiểu nhìn vào Như Ý.
Như Ý cũng nhìn cô ta một cái, nói: “Ám Băng, cô cũng rất muốn biết là chuyện gì đúng không?”
Ám Băng lạnh lùng đáp: “Tôi rất vui lòng khi nhìn thấy Thái hậu sợ hãi và giận dữ như thế!”
Như Ý cười nhạt, nói: “Được! Vậy tôi nói cho cô biết một chuyện này!”
Biểu cảm của Thái hậu vô cùng cổ quái và phức tạp, căm giận, phẫn nộ, hoảng hốt, sợ hãi, bối rối...
Bà ta rất muốn ngăn cản Như Ý tiếp tục nói thêm, bởi vì bà ta tuyệt đối không tin đây là sự thật!
Nhưng mà, bà ta lại rất muốn nghe!
Trong lòng bà ta, thậm chí đã có những khẳng định lời của Như Ý thực ra rất có lý...
Dựa theo những chân tướng mà bà ta biết....bà có thể không khó để phán đoán ra, lời của Như Ý, thực ra là sự thật!
Bà ta chỉ không tình nguyện công nhận!
Nhưng mà, lại rất muốn nghe Như Ý tiếp tục nói!
Đây là một loại tâm lý cực kỳ mâu thuẫn...
Ám Băng nói: “Vậy cô nói đi! Vẫn còn một chút thời gian....”
Như Ý cười nói: “Vừa rồi chúng tôi nói đến mỹ phẩm ở quê hương tôi rồi! Có đúng không?”
Ám Băng lặng lẽ gật gật đầu.