Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 482: Thiên đường đàn ông




“Đẹp quá, đẹp quá đi thôi.” Miệng Tiểu Giai vừa cử động, hai mắt chậm rãi mở ra, phát hiện mình vẫn còn ở trong núi: “Lúc nãy tôi cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy, bên ngoài thật là đẹp, ta rất muốn đi ra ngoài nha.” Tiểu Giai nói đến có chút ghen tị, nhưng cũng đành chịu.



Như Ý vỗ vỗ bả vai của Tiểu Giai: “Nếu như sau này có cơ hội thì ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài có được không?”



“Thật à?” Tiểu Giai một mặt vui vẻ, nhưng mà lập tức xụ mặt xuống: “Nhưng mà ta không muốn rời khỏi chỗ của nhị đương gia, ta muốn đi theo nhị đương gia.” Trong cái nhìn của Tiểu Giai, dường như ở cùng với nhị đương gia thì không thể đi ra khỏi núi, cho nên ở bên cạnh nhị đương gia lâu như vậy, nàng ta vẫn luôn ở trong núi này.



Như Ý sờ sờ đầu của Tiểu Giai: “Thật là một cô bé ngốc mà, ai nói ở bên cạnh nhị đương gia thì không thể đi ra ngoài núi được, không phải là nhị đương gia của ngươi vẫn thường xuyên đi ra núi hay sao? Đến lúc đó đi theo nhị đương gia ra khỏi núi, chẳng phải là có thể rồi ư? Ngươi nói có đúng hay không.” Làm một người lớn tuổi như Như Ý mà nói, Tiểu Giai đã mười sáu tuổi mà thật sự giống như một đứa bé không lớn lên, ở thời hiện đại còn được tính là trẻ vị thành niên đó.



Tiểu Giai nghe Như Ý nói như vậy thì cẩn thận suy nghĩ lại, hình như là thật sự có lý, nói như vậy nàng ta chẳng phải có thể thường xuyên đi ra khỏi núi rồi, bởi vì nhị đương gia thường xuyên ra ngoài. Nghĩ tới đây, hai mắt của nàng ta đều phát ra ánh sáng.



Như Ý quay lại phòng một lần nữa, dường như không cần suy nghĩ tiếp, cô đã muốn ngày mai phải dặn dò rõ ràng với Phinh Đình, như vậy thì bây giờ cô phải làm chuẩn bị trước mới được.



“Tiểu Giai, ngươi có biết chữ không?” Sở dĩ Như Ý lại hỏi như vậy chỉ là sợ Tiểu Giai sẽ nhìn thấy được thứ mà mình làm, đến lúc đó lắm miệng thì cũng không tốt.



Tiểu Giai nghe Như Ý hỏi như vậy, khóe miệng gương lên có thể treo được một đôi thùng nước.



“Tiểu Giai chỉ là một nô tỳ thôi, không có cơ hội và tư cách học chữ, cho nên Tiểu Giai không biết chữ đâu.” Nghe khẩu khí này của Tiểu Giai dường như rất là muốn học tập, Như Ý lại nảy ra ý hay.



“Vậy ngươi có muốn học hay không?” Như Ý suy nghĩ, nếu như Tiểu Giai muốn học thì dạy cho nàng ta một chút, sau đó mình cũng có thể ổn định tâm trạng mà làm chuyện của mình, có lẽ sẽ tốt hơn!



Tiểu Giai mong chờ nhìn Như Ý: “Nô tỳ, thật sự có thể chứ? Nô tỳ muốn học.” Trong ánh mắt của nàng ta bắn ra ánh sáng, so với mặt trời còn muốn sáng hơn.



Như Ý gật đầu: “ngươi chuẩn bị bút, giấy, nghiên mực cho kỹ càng đi, đợi một lát nữa ta sẽ dạy cho ngươi biết ngươi tự viết tên của chính mình.”



Tiểu Giai vui sướng gật đầu, sau đó nhảy cẫng lên liền chạy ra ngoài.



Không tốn bao nhiêu thời gian, Tiểu Giai đã mang bút giấy và nghiên mực đến.



Như Ý nghiêm túc viết xong tên của Tiểu Giai, Đinh Giai, chữ rất đơn giản, thế nhưng đối với một người chưa từng viết, thậm chí ngay cả bút cũng chưa cầm tới mà nói thật ra thì viết cũng không tính là chuyện dễ.



“Thấy không, trước tiên viết ngang sau đó…”.....”



Đầu tiên Như Ý dạy Tiểu Giai cầm bút như thế nào, sau đó lại dạy cho nàng ta biết họ đơn giản nhất của mình.



Tiểu Giai cũng rất muốn học, cho nên học tập cực kỳ nghiêm túc, Như Ý cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng ta, nét bút thứ nhất viết xuống trên giấy mặc dù rất xấu, nhưng mà ít nhất thì cũng đã thành hình.



“Được rồi Tiểu Giai à, ngươi ngồi ở bên cạnh tự viết một mình đi, nếu muốn học thì phải viết nó cho xong có được không!”



Đây mới là mục đích của Như Ý, để Tiểu Giai ở bên cạnh viết tên của mình, sau đó Như Ý sẽ viết đồ vật của mình, vẽ họa của mình.



Tiểu Giai vừa mới tiếp xúc đến chữ viết nên nhất thời đều say mê, Như Ý nói cái gì thì đương nhiên đó chính là cái đó.



Như Ý nhanh chóng trải giấy ra, sau đó nhanh chóng vẽ một bức chân dung lên trên. Người trên bức họa không phải là ai khác Mà đó chính là cô, mặc dù lộ ra vẻ đơn giản sơ sài nhưng mà gương mặt cũng có hình dạng nên có, vóc dáng, còn có bộ y phục ngày hôm đó mình mặt lúc tách ra với Hồng Đậu, cô đều nghiêm túc phác họa ra.



Rất nhanh, một bức họa đã được tạo thành, cô ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Giai vẫn còn đang nghiêm túc viết tên của mình, trên mặt của Tiểu Giai lộ ra thần sắc thỏa mãn, rồi lại tiếp tục viết. Sau khi viết hết mấy hàng rồi lại lấy ra một tờ giấy khác, ở phía trên lít nha lít nhít viết đầy tên của mình.



Làm hết tất cả những chuyện này, Như Ý nhìn sắc trời ở bên ngoài, hình như cũng không sớm nữa, cô nhanh chóng dọn dẹp hai thứ kia xong, sau đó trải ra một lần nữa chậm rãi viết mấy chữ.



“Như Ý cô nương, lúc này không còn sớm nữa, người có muốn dùng cơm chưa?”



Tiểu Giai này mặc dù đối với mấy chữ viết cực kỳ yêu thích đến nỗi si mê nhưng mà không hề ảnh hưởng gì đến việc nàng ta hầu hạ chủ tử, lúc nào nên làm cái gì, nàng ta tuyệt đối không lơ đãng.



Như Ý chậm rãi ngẩng đầu lên buông bút trong tay của mình xuống, sau đó cười nói: “Ngươi nói rồi thì ta mới thật sự cảm thấy hơi đói bụng, đã lâu rồi không luyện chữ vẽ tranh, thật sự đúng là không được rồi. Rõ ràng lúc chiều này khí trời vẫn còn tốt, ra ngoài rồi lại vừa vẽ tranh vừa viết chữ, chắc chắn là hơi hăng hái một chút. Ta nhìn thấy khung cảnh nơi này tốt như vậy, chắc là vẽ tranh sẽ tốt hơn.”



Như Ý nghe Tiểu Giai nói như vậy, gật gật đầu: “Đúng đó, cảnh sắc đẹp như vậy mà cô nương còn nói nhàm chán, rốt cuộc cũng đã tìm được việc làm phối hợp với cảnh sắc này rồi. Lần này thì được rồi, sau này Tiểu Giai có thể hầu hạ Như Ý Cô nương.” Dường như Tiểu Giai cảm thấy Như Ý đã thích chỗ này, nàng ta nghĩ đến hẳn là Như Ý sẽ ở lại đây. dù sao nhị đương gia lại tốt như vậy, nơi này cũng tốt như vậy, Như Ý Không có lý do gì mà không ở lại.



Ngày hôm sau.



Thật ra thì ông trời vẫn cho Như Ý mặt mũi, nếu không thì thời tiết hôm nay sẽ không tốt như vậy, trời trong gió nhẹ, vạn dặm không mây, mà mấy bông hoa này nhảy múa tựa hồ càng thêm vui vẻ hơn.



“Như Ý cô nương, hôm nay quả nhiên là một ngày đẹp trời, Thật sự quá tốt rồi.” Tiểu Giai vui mừng, bởi vì Như Ý Vẽ tranh nên nàng ta cũng có thể ở bên cạnh học viết chữ, như thế này tốt biết bao nhiêu chứ.



Như Ý cười cười, cũng không nói nhiều mà trực tiếp đi ra bên ngoài.



Bây giờ công lực của cô đã khôi phục lại, cái này chỉ sợ nhị đương gia Cát Băng có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ được. Nói đến cái này, gần đây Cát Băng cũng không biết đang bận cái gì, rất ít xuất hiện, không biết có phải là gặp phải phiền toái gì hay không? Chỉ là Như Ý cảm thấy không phải đó chứ, nhìn núi Đào Viên này hình như cũng không khiến người ta yêu thích như vậy.



Bởi vì công lực đã khôi phục nên Như Ý bước đi cũng càng có tinh thần thêm, Tiểu Giai đi ở phía sau sao lại cảm giác được mình phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi theo bước chân của Như Ý.



“Như Ý cô nương, người đi chậm lại một chút đi, sao hôm nay ta lại cảm giác người đi nhanh như vậy, nô tỳ cũng sắp không theo kịp rồi.” Tiểu Giai vừa chạy chậm ở bên cạnh vừa kêu lên, cả người lộ ra bộ dáng không có sức lực.



Sở dĩ Như Ý lại đi nhanh như vậy cũng chỉ là muốn bước nhanh một chút để cảm nhận xem Phinh Đình đã tới hay chưa, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì mới tốt, hiện tại thì Phinh Đình cũng xem như là hy vọng của cô.



Trong ẩn hình, cô cảm giác được bên cạnh có hơi thở của người, người đang trốn trong chỗ tối mà ngày hôm qua Như Ý biết. Cô quay đầu lại nhìn về phía kia một chút, xem ra Phinh Đình đã tới rồi.



“Bắt đầu đi Tiểu Giai.” Như Ý nhìn Tiểu Giai chạy tới, sau đó trải giấy rộng ra, cười hì hì Nói với Tiểu Giai.



Tiểu Giai thở dốc một lúc lâu, lúc này mới ngồi xuống, ngồi ở đối diện của Như Ý.



“Tiểu Giai, hai chữ học ngày hôm qua như thế nào rồi?” Như Ý biết Tiểu Giai rất cố gắng viết đến trưa.



Tiểu Giai lắc đầu: “Vẫn có chút không tốt lắm, hôm nay tôi luyện thêm một chút nữa.”



Như Ý gật đầu: “Vậy thì bắt đầu đi.”



Sau đó chờ Tiểu Giai cúi đầu khổ luyện, cô cũng cúi đầu bắt đầu vẽ tranh viết chữ.



Phinh Đình ở phía xa nhìn thứ mà Như Ý viết, bây giờ cũng không hiểu được rốt cuộc Như Ý muốn làm như thế nào, dù sao lúc này nàng ấy không phải nên cho mình chút nhắc nhở gì hay sao?



Trong thời gian hai người vùi đầu cũng chỉ có Phinh Đình ở nơi xa chờ đến nỗi có chút hoảng hốt.



“Ai nha…” Như Ý thở dài một tiếng, giấy ở trước mặt bị vo lại thành một cục, cô nhanh chóng quăng ra, giấy đã bị ném ra bên ngoài.



Tiểu Giai ngẩng đầu lên muốn đi đến nhặt, Như Ý nhìn động tác của Tiểu Giai, cô nhanh chóng ngăn lại: “Tiểu Giai, viết chữ thì phải chuyên tâm, cái này đợi một lát nữa rồi đến dọn.



Tiểu Giai nghe Như Ý nói như vậy liền gật gật đầu tiếp tục viết.



Như Ý thừa dịp Tiểu Giai đang vùi đầu, sau đó lấy đồ mà hôm qua từ trong tay áo của mình ra, nhưng mà cô không vội ném ra mà là tiếp tục bắt đầu vẽ tới vẽ lui.



Lại qua một lúc lâu nữa, Như Ý lại thở dài một tiếng, một cục giấy lại bị ném ra bên ngoài, vừa vặn rơi vào chỗ mà Phinh Đình đang ẩn thân.



Bây giờ Phinh Đình đã hiểu được dụng ý của Như Ý, nhanh chóng nhặt thứ kia lên, thừa dịp không có ai liền đi khỏi.



Như Ý cảm giác được Phinh Đình đã đi rồi, tảng đá ở trong lòng cũng rơi xuống. Vẫn chưa đủ, diễn kịch mà, luôn luôn phải diễn nguyên một bộ, sau đó cô lại ném thêm mấy lần nữa.



“Ây dô!” Như Ý giãn gân giãn cốt một cái, Như Ý bỏ cái bút trong tay xuống, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi: “Không vẽ nữa, Mệt quá đi thôi.”



Lời của Như Ý Rốt cuộc cũng đã khiến Tiểu Giai ngẩng đầu lên, thế nhưng trên mặt cũng không có nửa điểm không biết làm sao: “Như Ý cô nương, tôi đã luyện tốt tên của mình rồi, người xem xem thế nào?”



Tiểu Giai một mặt tự hào đưa giấy của mình qua cho Như Ý nhìn.



Như Ý không thể không thừa nhận Tiểu Giai là người có khả năng học tập tốt, ít nhất thì tinh thần này của nàng ta cũng đáng được ngưỡng mộ, mà cái tên này cũng không tệ.



“Tiểu Giai, ngươi rất lợi hại nha.” Như Ý nhịn không được mà tán thưởng Tiểu Giai.



Tiểu Giai được Như Ý khen một cái, nàng ta lại có vẻ bắt đầu ngượng ngùng.



Chỉ một buổi trưa, coi như Tiểu Giai và Như Ý đều có thu hoạch, Phinh Đình thì sao, đương nhiên là cầm đồ vật mà Như Ý đưa cho nhanh chóng đi xuống núi.



Sau khi Phinh Đình cầm đồ vật của Như Ý, đầu tiên là tìm một nơi bí ẩn, sau đó đọc nó một lần. Dựa theo yêu cầu của Như Ý, lập tức né tránh đề phòng vùng núi này, đi xuống dưới Núi.



Phinh Đình ăn mặc giống như một nha hoàn, ngược lại cũng không tính làm người khác chú ý, duy nhất là khăn trùm trên đầu của nàng ta thật sự khiến cho người ta nghi ngờ, nhưng mà bởi vì tóc của nàng ta màu trắng nên nàng ta không thể không cần cái này.



Đi vào Yên Vũ các đây đúng là một thiên đường nam nhân đường gì sẽ có tiểu quán, chỉ là cũng không phải thứ mà nữ nhân chơi nếu như nữ nhân muốn chơi cũng sẽ không trắng trợn ban ngày ban mặt xuất hiện ở cửa của Yên Vũ các.



Lúc Phinh Đình xuất hiện ở đây, thật sự là gây ra không ít người trào phúng.



“Cô nương, lúc này cô đến đây, mấy vị tiểu quán còn chưa có thức dậy đâu.”



Bởi vì nhanh chóng xuống núi, lộ trình xa xôi, ngươi đi vào con đường xa hoa nhất ở dưới núi, đến Yên Vũ các cũng là sáng sớm ngày thứ hai, mấy người tiếp khách còn đang trong thời gian nghỉ ngơi. Từ trước đến nay, người biết cũng sẽ không chọn thời điểm này, nhưng mà Phinh Đình rất gấp cho nên mới lại tùy tiện xuất hiện ở đây.



“Đại ca, làm phiền ngươi dàn xếp một chút, để cho tôi gặp lâu chủ của các ngươi một chút đi.” Phinh Đình cung kính thỉnh cầu với nam tử kia.



Người kia ngước mắt nhìn Phinh Đình một cái, ngũ quan trên mặt cũng không tệ, chỉ là quá gầy một chút, y phục trên người rõ ràng là y phục của nha hoàn, xem ra thì chính là người nghèo, thế mà còn muốn gặp lão đại của mình, hắn ta một mặt khinh thường.



“Cô nương, có phải ngươi đã tìm nhầm địa phương rồi hay không, nếu như muốn bán mình thì cứ đi nói với tú bà, tìm lâu chủ của chúng tôi à, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?” Tên kia nói xong lại hừ lạnh một tiếng, lộ ra một dáng vẻ buồn nôn.



Phinh Đình vốn là đi cầu người, đương nhiên cũng sẽ hòa nhã, nhưng mà người gác cửa này lại không biết tốt xấu, lại vũ nhục người khác như vậy, nàng ta tức giận nắm chặt y phục của nam tử: “Mau gọi lâu chủ của các ngươi đến gặp ta, bằng không nếu như kéo dài thời gian bỏ lỡ sự việc, các ngươi sẽ có quả ngon để ăn đó.”



“Ngươi, ngươi muốn làm gì, thả ta ra, ngươi, đàn bà hôi thối…”



“Bốp.”



Lời nói ở phía sau của nam tử vẫn còn chưa nói ra khỏi miệng, Phinh Đình liền tát một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK