CHƯƠNG 237: QUÂN VƯƠNG TÀN BẠO
Như Ý nổi giận: “Ngài cản tôi làm gì?”
Bạo quân nói: “Không được phép đi.”
Như Ý nói: “Ngài lại muốn làm gì? Ngài lại phát bệnh hả? Hay là lại tẩu hỏa nhập ma?”
Bạo quân nói: “Nàng không nghe trẫm nói gì sao? Không được phép đi.”
Như Ý vội la lên: “Tôi không quan tâm ngài phát bệnh hay tẩu hỏa nhập ma, tóm lại là tôi nhất định phải đi! Cho dù chết tôi cũng phải đi!”
Trong mắt bạo quân bắn ra tia sáng lạnh: “Trẫm nói không được chính là không được.”
Như Ý mắng: “Ngu ngốc! Tôi muốn đi…”
Bạo quân cướp lời: “Bất kể nàng muốn đi đâu, tóm lại là đêm nay không được phép đi khỏi đây! Ngoan ngoãn ở yên chỗ này cho trẫm!”
Giọng điệu hắn ta lạnh nhạt và xa cách, trong đó lại mang theo sự ngang ngược, bá đạo và cực kỳ vô lý!
Giống như một tên quân vương tàn bạo!
Hắn vốn dĩ là một tên quân vương tàn bạo!
Như Ý gấp muốn chết!
Nếu bây giờ cô không mất hết công lực, nhất định sẽ ra sức đánh tên ngu ngốc này một trận cho ra trò rồi!
Như Ý biết rõ cho dù thân thủ mình có tốt đến đâu cũng không phải đối thủ của tên tông sư cấp cao thủ lạnh lùng này!
Vũ lực khẳng định không giải quyết được vấn đề!
Nhưng mà…
Sắp hết thời gian rồi!
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, cô vĩnh viễn không thể quay về thế kỷ 21 được nữa!
Lửa giận của Như Ý bốc lên ngùn ngụt: “Ngài nghe rõ đây! Tôi nhất định phải đi! Nếu ngài muốn giữ tôi lại thì giữ thi thể của tôi đi!”
Nói xong.
Như Ý bất chấp mà lao qua, muốn chạy ra từ lỗ thủng bạo quân đánh nát ban nãy.
Thân hình bạo quân như ma quỷ chợt lóe lên, thần không biết quỷ không hay, đi tới trước mặt Như Ý.
Cả người Như Ý lao vào lòng bạo quân.
“A!”
“Đau quá!”
“Đáng ghét!”
“Rốt cuộc ngài muốn làm gì vậy hả?”
“Nếu tôi không đi được, ngài nhất định sẽ không được chết tử tế!”
“Đến lúc đó, nhất định tôi sẽ trả lại cho ngài gấp trăm gấp nghìn lần những đau khổ mà tôi phải chịu đựng!”
Như Ý tức nổ phổi!
Tâm tình có chút mất khống chế!
Cô phát hiện, nói lý lẽ với một tên máu lạnh vô tình đúng là tự tìm ngược mà!
Bạo quân không quan tâm cô nóng vội, chỉ lạnh nhạt nói: “Trẫm đã nói là nàng không thể rời khỏi đây! Cho dù trời có sập xuống thì nàng cũng không được phép đi!”
Như Ý nhìn khuôn mặt lạnh nhạt, xa cách của hắn, vẻ mặt cứng nhắc, nói: “Được! Vậy ngài cho tôi một cái lý do tại sao tôi chết cũng không thể rời khỏi đây đi!”
Bạo quân suy nghĩ, hờ hững nói: “Vì an toàn của nàng!”
“An toàn?”
“Đúng vậy!”
“Hừ! Lừa ai chứ! Nếu muốn tôi ở lại đây, chi bằng ngài giết tôi đi! Đừng có lấy cái cớ buồn cười như vậy để qua loa lấy lệ với tôi!”
Như Ý vô cùng tức giận, tên đáng ghét này thế mà dám nói vì an toàn của cô!
Chẳng lẽ thật sự muốn cô chết trước mặt hắn, hắn mới có thể thay đổi sắc mặt sao?
Dường như bạo quân không muốn cãi nhau, chỉ hờ hững nói: “Tóm lại! trẫm vì nghĩ cho sự an toàn của nàng! Chờ qua đêm nay, nàng muốn đi đâu trẫm cũng đồng ý!”
Như Ý nói: “Sao phải qua đêm nay? Qua đêm nay thì mọi chuyện đã không kịp nữa rồi!”
“Không kịp? Sao lại không kịp? Chỉ là một đêm mà thôi!”
Bạo quân dường như nhìn ra ý tứ của việc Như Ý vội vàng như vậy.
Như Ý nói: “Tóm lại là đêm nay tôi nhất định phải ra ngoài! Ngài thả tôi đi, hay là muốn tôi chết? Ngài nói đi!”
Bạo quân nói: “Nàng không được chết! Trẫm cũng sẽ không thả nàng đi!”
Như Ý tức muốn ói máu: “Đáng ghét! Chết tiệt! Ngài thật lòng cố ý muốn đối đầu với tôi sao? Ngài có biết đêm nay có ý nghĩa như thế nào với tôi không? Ngài có biết tôi bỗng dưng bị đẩy vào một thế giới không thuộc về mình cô độc biết bao nhiêu không? Ngài có biết trái tim tôi bị ngài tổn thương sâu đến thế nào không? Tôi chưa bao giờ là một người phụ nữ biết nũng nịu, sẽ bị tổn thương vì tình yêu, sẽ khóc lóc sướt mướt, sống dở chết dở vì thất tình, nhưng điều đó không có nghĩa tôi không phải là một người phụ nữ! Cho dù tôi là một đặc công, cho dù tôi bị xuyên tới đây, cho dù võ công tôi cao cường thế nào, cho dù tính cách cùng tư tưởng của tôi khác biệt với thế giới này thế nào… Tôi, trước giờ, trái tim tôi cũng như một, một người phụ nữ bình thường, cho dù bề ngoài có kiên cường thế nào thì bên trong cũng là máu là thịt! Ngài hiểu không? Ngài có hiểu không hả!! Hả! Ngu ngốc! Hu hu ~! Hức ~~!”
Như Ý tức muốn ói máu, cô lên án, phát tiết những tủi thân, những đau thương suốt mấy ngày này trong lòng mình ra.
Không biết từ khi nào, nước mắt tí tách rơi xuống…
Bạo quân dường như vẫn thờ ơ như trước.
Trái tim Như Ý tan nát, lệ rơi đầy mặt: “Tôi không oán trách ngài, không hận ngài, thậm chí cất giữ những hồi ức tốt đẹp nhất của chúng ta ở nơi sâu nhất trong lòng! Bây giờ, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi đau thương này, một nơi không hề thuộc về tôi! Tại sao ngài lại cướp đi cơ hội duy nhất của tôi chứ? Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi đau thương này mà thôi! Tại sao ngài nhất định phải ép tôi vào đường cùng? Ngài thật lòng muốn bức tử tôi sao? Ngài có biết hay không? Nếu đêm nay tôi không thể đi, thì cả đời này tôi không đi nổi! Đến lúc đó, tôi sẽ hận ngài đến chết! Tôi thật sự hận chết ngài! Tôi sẽ trả thù ngài, bắt ngài phải trả lại gấp trăm gấp nghìn lần! Ngài sẽ mất hết võ công, mất đi lòng tin của dân chúng, thậm chí mất cả ngôi vị hoàng đế! Nếu đêm nay tôi không thể đi, tôi nhất định sẽ chỉnh chết ngài! Khiến ngài bị chúng bạn xa lánh, trở thành một kẻ cô độc thật sự!”
Như Ý than khóc, uy hiếp đầy phẫn nộ!
Bầu không khí…
Có chút cứng đờ.
Vài giây sau.
Biểu tình thất thần của bạo quân hơi thả lỏng, lười biếng nói: “Đặc công là cái gì? Xuyên qua là sao? Sao nàng nói nhiều như vậy mà trẫm nghe không hiểu lấy một câu nào thế? Nàng làm gì mà tức muốn ói máu rồi ăn nói linh tinh vậy?”
Như Ý nghiến răng “khanh khách”...
Bạo quân lại hỏi: “Có phải là nàng mắc tiểu không?”
“Phì!”
Như Ý hận không thể bóp chết hắn ta!
“Ngài thả tôi đi được không?”
“Không được!”
“Cầu xin ngài, thả tôi đi!”
“Không có cửa đâu!”
“Rốt cuộc tôi phải làm gì ngài mới bằng lòng thả tôi đi?”
“Không có khả năng!”
“Tôi đã nói nhiều như vậy, đêm nay tôi nhất định phải đi! Không đi không được! Tôi biết bây giờ tôi đánh không lại ngài, nhưng ngài tuyệt đối không ngăn được tôi tự sát! Ngài muốn tôi chết trước mặt ngài sao?”
“Vậy nàng đi chết đi!”
Bạo quân cực kỳ khinh bỉ, khiến Như Ý tức muốn phát điên!
Mà bạo quân.
Hình như rất hưởng thụ cảm giác này.
Không biết hắn vô tình hay cố ý.
Tóm lại.
Hắn không biết vì sao Như Ý lại nóng vội muốn rời đi như vậy…
Hắn cũng không muốn biết.
Hắn chỉ biết, mình rất sung sướng khi nhìn thấy nữ nhân này nổi điên!
Trước kia.
Người bị tức đến phát điên, tức muốn nổ phổi luôn là hắn.
Lúc này.
Cuối cùng hắn cũng chiếm được thế thượng phong!
Mặc kệ Như Ý dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa nói như thế nào.
Hắn đều không nghe!
Như Ý nói muốn rách cả mép, thậm chí bỏ qua mặt mũi mà cầu xin.
Gương mặt bạo quân vẫn lạnh lùng, chỉ nhả ra hai chữ: “Không cho!”
Như Ý nhìn màn đêm, thời gian đã cận kề.
“Không được! Không thể! Không kịp nữa rồi! Đáng ghét! Được! Tôi hỏi lại ngài lần cuối cùng, ngài có để tôi đi không?”
Như Ý quyết tâm, cho dù phải trả bất cứ giá nào!
Dù sao, nếu như không thể rời khỏi đây, cô sống không khác gì đã chết.
“Không cho!”
Bạo quân vẫn trả lời lạnh lùng.
“Được! Đây chính là ngài lựa chọn!”
Đột nhiên, bàn tay Như Ý đập thật mạnh vào trán mình!
“Nữ nhân ngu ngốc này! Nàng làm gì thế!”
Bạo quân kinh hãi!
Hắn không ngờ Như Ý sẽ thật sự ra tay tự sát!
Hắn nhanh chóng tiến lên hai bước, bắt lấy bàn tay Như Ý!
“Vèo! Vèo!”
Đột nhiên…
Một tay khác của Như Ý giống như linh xà quấn trên quyền trượng, lê hoa đái vũ, điểm huyệt bạo quân trong nháy mắt.
Lập tức, bạo quân không thể động đậy.
Biểu cảm tức muốn ói máu của Như Ý biến mất.
Gương mặt mỹ lệ xinh đẹp kia nở rộ hai lúm đồng tiền.
Nụ cười mang theo chút giảo hoạt.
Bạo quân hoảng sợ, nói: “Nàng… nàng… giả bộ?”
Như Ý nói: “Ngài chưa ngốc lắm đâu!”
Bạo quân cả giận: “Nàng lợi dụng trẫm?”
Như Ý mỉm cười nói: “Là do ngài tự tìm!”
Bạo quân hoảng sợ nói: “Ban nãy… nàng đau khổ cầu xin, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, những cái đó… tất cả đều là giả vờ sao?”
Như Ý nói: “Nếu không nói vậy sao có thể khiến ngài buông lỏng phòng bị chứ? Thế thì sao tôi có thể thành công được?”
Bạo quân nói: “Nàng… nàng… sao lại gian xảo như vậy chứ!”
Như Ý nói: “Ai bảo ngài không chịu thả tôi? Tôi không đánh thắng được ngài, đành phải nghĩ cách đánh bất ngờ thôi!”
Bạo quân cả giận nói: “Nàng dùng gian kế như vậy, là thắng không chính đáng, không xứng mặt đại trượng phu!”
Như Ý cười khanh khách, nói: “Tôi chỉ là một tiểu nữ mà thôi! Hoàng thượng đề cao tôi quá! Được rồi, chị đây thừa nhận ngài rất đẹp trai, rất cool, tôi cũng có chút mê ngài nha. Nhưng chị đây vẫn phải đi! Từ hôm nay về sau, chị muốn đá ngài! Hẹn gặp lại! Không đúng, nhầm, là không bao giờ gặp lại!”
Như Ý nói xong, nhảy qua người bạo quân, vội vàng chuẩn bị đi!
“Chờ đã!”
Đột nhiên, bạo quân kích động gọi cô lại!
Như Ý hơi dừng lại, quay đầu nói: “Được rồi! Nể tình ban nãy ngài mới cứu tôi, còn có chút tình nghĩa cuối cùng giữa chúng ta, ngài có chuyện gì thì nói đi! Nhưng ngài chỉ có hai phút thôi! Có chuyện gì thì nói mau!”
Bạo quân hỏi: “Ban nãy, nếu trẫm không ra tay cứu nàng thì sao?”
“Hả?”
Như Ý không ngờ hắn sẽ hỏi cái này.
“Chuyện này…”
Như Ý hơi do dự, rồi thản nhiên nói: “Tôi cũng không biết ngài có cứu tôi hay không, ngài đối với tôi vẫn lúc nóng lúc lạnh, khi gần khi xa, tôi vốn dĩ không thể bước vào trong lòng ngài, cũng không biết được ngài đang nghĩ cái gì! Nếu tôi và ngài yêu đương, thật giống như yêu một người máy vậy, giữa chúng ta không hề có dịu dàng, không có tình cảm mãnh liệt, thậm chí không có đủ tín nhiệm! Đôi khi, tôi thấy ngài yêu tôi, đôi khi tôi lại thấy ngài muốn giết tôi, tôi không phân rõ được khi nào là thật, khi nào là giả! Loại cảm giác này thật khó chịu, tôi thật sự không chịu nổi. Ban nãy, tôi giả vờ, nhưng có mấy câu là thật! Nếu đêm nay tôi không thể rời khỏi đây, tôi thật sự sẽ sống không bằng chết! Vì vậy… nếu ngài không cứu tôi, tôi… có lẽ sẽ tự sát thật! Dù sao thì, nếu không thể rời đi, chi bằng đi tìm cái chết cho xong!”
Lúc Như Ý nói những lời này, chính cô cũng không thể nói rõ tình cảm dành cho người đàn ông này ở trong lòng cô phức tạp thế nào.
Bạo quân khẽ thở dài, nói: “Thì ra nàng thật lòng muốn tự sát! Chẳng trách trẫm bị nàng lừa! Nếu trẫm hơi nghi ngờ một chút thôi, không ra tay ngay, chẳng phải nàng sẽ bị uổng phí tính mạng sao?”