Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 463: Gây ra chút phiền toái




Mộ Dung Tinh Thần hung hăng liếc Cát Lượng một cái, sau đó không chút kiêng dè rời đi khỏi Cát Lượng.



Cát Lượng ha ha cười, không thèm để ý cái liếc mắt của Mộ Dung Tinh Thần: “Mộ Dung Tinh Thần này thật đúng là tính tình trẻ con mà, không vui cũng không che giấu chút nào, có gì cũng viết cả lên mặt!” Cát Lương như là lơ đãng nói một câu, thực tế là đang thử dò xét, hắn ta có một sự hoài nghi với Mộ Dung Tinh Thần này, dù sao hắn của đêm đó và hắn của bây giờ cách nhau quá xa, điều này làm cho hắn ta canh cánh trong lòng.



Như Ý không chú ý đến dò xét của Cát Lượng, cũng phụ họa nói theo: “Đúng thế, hắn chính là như vậy, đơn thuần không có tâm cơ, có thích hay không đều đơn giản nhìn ra được.” Như Ý nói những lời này vô cùng cảm khái, ít nhất, với hiểu biết về hắn, cô là vô cùng xác định điều ấy.



Sắc mặt Cát Lượng hơi đổi, nhưng rất nhanh hồi phục lại: “Nói như vậy, Mộ Dung công tử này chính là rất thích Như Ý cô nương đây, không biết hai vị quen nhau thế nào, dù sao Như Ý cô nương xuất hiện tương đối trễ, mà Mộ Dung công tử còn có Hắc Hạp của mình, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, cùng với Đào Viên sơn mạch chúng ta, Tịch Mịch Yên Vũ lâu, Huyền Thiết sơn trang, đều nổi danh cả! Vừa rồi thế mà hắn lại đem cả Hắc Hạp của mình cho Như Ý cô nương!”



Như Ý đối với Cát Lượng nhiều lời như vậy, cảm thấy không đúng, nhưng mà cô cũng không nhất định phải trả lời, lập tức hạ lệnh tiễn khách: “Cát công tử, thật ngại quá, Như Ý có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, công tử nếu như muốn dạo quanh sơn trang này, hoặc là gọi người đi tham quan với ngươi, có thể tìm người khác, thứ cho Như Ý không thể phụng bồi, Tử Đình, tiễn khách!” Như Ý đứng lên, dặn dò nha hoàn đứng bên cạnh, trực tiếp vào trong phòng.



Cát Lượng bị Như Ý hạ lệnh đuổi khách trực tiếp như vậy khiến cho gương mặt tối sầm, nhưng mà đều nói nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi mà, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, hắn ta bỏ qua sự tức giận của mình, xoay người ra khỏi sân.



Sau khi Mộ Dung Tinh Thần rời khỏi chỗ Như Ý, trong lòng lại đau đớn, còn có sự tức giận với Cát Lượng đột nhiên xuất hiện đó, hắn nhất định sẽ khiến cho Cát Lượng trả giá thật nhiều vì sự xuất hiện ngày hôm nay.



“Tiểu Tinh Thần, hôm nay ngươi lỗ mãng, ngươi đi tìm Như Ý như vậy, sẽ dọa nàng ấy!” Gương mặt Mooj Dung Tinh Thần đột nhiên trở nên lạnh băng, ánh mắt hy vọng nói.



“Đại Tinh Thần, không phải, chỉ là ta quá nhớ nàng, cho nên mới nhịn không được, ta thật sự rất nhớ nàng!”



Mộ Dung Tinh Thần nghiêng người đi, đứng ở đối diện, chỉ vào không khí, vẻ mặt vô cùng uất ức nói, tay bởi vì căng thẳng nên trông có vẻ luống cuống.



Mộ Dung Tinh Thần lắc mình một cái, lần nữa đừng vào vị trí vừa rồi, thở dài, sương giá trên mặt vô cùng rõ ràng: “Tiểu Tinh Thần, cho nên mỗi lần trước mặt nàng ấy ta đều cho ngươi xuất hiện, chỉ là không muốn vẻ mặt của ta hù dọa nàng, cũng không muốn để nàng nhìn thấy ta khát máu như vậy, như mà nếu như ngươi không lý trí, mọi việc đều làm theo ý thích của mình, như vậy lần sau ta sẽ không cho ngươi cơ hội gặp nàng nữa, biết không? Cho nên từ nay về sau trước khi ngươi làm việc, tốt nhất nên ngẫm lại lời ta nói hôm nay!”



Mộ Dung Tinh Thần lần nữa không phục dáng vẻ khờ dại, xụi lơ trên đất, có vẻ vô cùng mỏi mệt, trên mặt còn có vẻ uất ức: “Ta biết rồi, sau này ta sẽ làm việc cẩn thận, sẽ không để Như Ý chán ghét mình!” Mộ Dung Tinh Thần lầm bầm lầu lầu, như là tự nhủ, hoặc là nói cho người vừa được hắn gọi là Đại Tinh Thần.



“Hồng Đậu, Hồng Đậu!” Mộ Dung Tinh Thần đột nhiên nhớ đến cái gì, gầm lên, giọng điệu muốn gặp Hồng Đậu có vẻ rất vội vàng.



||||| Truyện đề cử:
Nuông Chiều Riêng Em |||||



Hồng Đậu vừa nghe thấy Mộ Dung Tinh Thần gọi lớn, biết người này là Tiểu Tinh Thần, “Tiểu chủ nhân, thuộc hạ đã đến, xin dặn dò!” Mặc dù biết tính tình của hắn tốt hơn Đại Tinh Thần rất nhiều, nhưng dù sao cũng là chủ nhân, nàng ta không dám chậm trễ,



Mộ Dung Tinh Thần thu lại vẻ thuần lương của mình, nói vô cùng ý vị thâm trường: “Không phải gần đây ngươi vẫn luôn bị Đại Tinh Thần phái đi bảo vệ Như Ý sao? Như vậy có biết vì sao nàng ấy mỏi mệt, hôm nay ta đến trong viện ngồi đợi lâu như vậy nàng ấy mới thức dậy, ta biết rõ nàng ấy không phải là người thích ngủ nướng, cho nên nhất định đã xảy ra chuyện gì!”



Mộ Dung Tinh Thần này mặc dù người khác nhìn rất vô hại, nhưng mà không xâm phạm vào lợi ích của hắn, còn có không xúc phạm đến Như Ý, hắn có thể không chút uy hiếp.



Mặc dù Hồng Đậu đối với chuyện Mộ Dung Tinh Thần sớm như vậy đã đến sân Như Ý đợi Như Ý, lúc này mới vừa trở về có chút ghen tị, nhưng cũng không dám ôm hy vọng quá lớn: “Bẩm Tiểu chủ nhân, tối hôm qua có người của Đào Viên sơn mạch đến giết một nữ tử, sau đó được một nam tử cứu đi, Như Ý là vì vị nam tử kia, cho nên hao tốn quá nhiều công lực, bởi vậy nên mới mệt như thế.



Mộ Dung Tinh Thần vừa nghe lại là người của Đào Viên sơn mạch, đầu tiên nghĩ đến là Cát Lượng, cái này làm cho hắn càng thêm tức giận: “Cát Lượng này thật sự quá cuồng vọng, đợi giúp Như Ý cầm được Hắc huyền lệnh của sơn trang này, nhất định sẽ không khinh địch buông tha cho hắn ta như vậy!” Mộ Dung Tinh Thần lầm bầm lầu bầu mấy lời ác độc.



“Đúng rồi, ngươi phái người gây ra chút phiền toái cho sơn mạch của bọn họ, nếu vì không có chuyện gì mới tìm đến đây làm phiền, vậy thì cho ngươi một ít chuyện, hừ!”



Trên mặt Mộ Dung Tinh Thần cuối cùng cũng nở nụ cười, cho dù là con nít, bị người bắt nạt cũng trả thù, huống chi hắn đã không còn là con nít nữa rồi.



Hồng Đậu vừa mới nói là Đào Viên sơn mạch rõ ràng mang theo tư tâm, sợ rằng chính nàng ta cũng không phát hiện, bởi vì nàng ta biết rõ người làm chuyện này là Cát Băng, mà lại chỉ nói là Đào Viên sơn mạch, chính nàng ta lại rất rõ Tiểu chủ nhân không giống như chủ nhân lớn, nhớ rõ một số người như vậy, cho nên lúc này trong mắt Mộ Dung Tinh Thần, chỉ sợ chỉ có tên Cát Lượng, nàng ta đây xem như là báo thù đi! Hồng Đậu tự hỏi chính mình.



Như Ý sở dĩ nhanh chóng tiễn Cát Lượng đi như vậy, một nguyên nhân là cô cũng không có quá nhiều hảo cảm với Cát Lượng, hơn nữa chuyện cô sắp xếp Huyền Dạ đi điều tra, cũng không biết có manh mối hay không.



“Như Ý cô nương, trang chủ đến!”



Ngay lúc Như Ý vẫn còn đang suy tư thì Tử Đình mở miệng báo cáo với cô.



Như Ý ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh vững vàng gật gật đầu: “Vậy các ngươi đi xuống trước đi!”



Hai nha hoàn nghe lời rời đi, Huyền Dạ nhanh chóng đi vào.



“Chủ nhân, chuyện năm đó trên cơ bản đã điều tra xong!” Huyền Dạ đối với chuyện năm đó, kết quả điều tra còn mang đến mấy chuyện vui.



Nhìn sắc mặt của Huyền Dạ, Như Ý cũng có chút thoải mái theo: “Nói nghe một chút!” Cô nghĩ, kết quả có lẽ sẽ rất vòng vo, có lẽ phải nắm được tâm của Phinh Đình này, chỉ sợ thêm một tầng bảo đảm.



Như Ý mới từ chỗ Huyền Dạ nghe chân tướng thân thế của Phinh Đình năm đó.



“Huyền Dạ, những chuyện khác, ngươi bắt tay vào làm trước đi, chuyện này, ta muốn làm trước, sau đó lại để ngươi báo cáo với ta! Bây giờ ta muốn nói ra chân tướng mọi việc cho Phinh Đình trước!”



Như Ý nói xong trực tiếp đứng dậy ra ngoài, nghĩ đến chuyện thật sự có chút vòng vo, lại bất ngờ phù hợp với kế hoạch của mình, hơn nữa còn tăng tính chân thật lên rất nhiều.



“Ca, ca thấy Như Ý cô nương này thế nào?” Cát Băng bởi vì chuyện tối hôm qua, không thể giết chết Phinh Đình, tâm trạng vẫn luôn không ổn, hắn ta không muốn nhìn có vẻ vô dụng trước mặt ca ca mình như vậy.



Cát Lượng cũng không lộ ra vẻ tức giận, nhưng mà cũng không có chút vui vẻ nào: “Như Ý này thoạt nhìn ngoại trừ mệt mỏi cũng không có cái gì không ổn, dựa vào lời ngươi nói, xem ra nam tử bảo về Phinh Đình kia, khả năng có quan hệ với Như Ý, cũng chính là Phinh Đình này khả năng cũng là Như Ý cứu, dù sao bây giờ Phinh Đình cũng ở chỗ Như Ý từng ở, cho nên chúng ta không thể không chú ý, dù sao Huyền Thiết sơn trang này và Như Ý rất gần nhau, nếu như để Phinh Đình nói ra cái gì đó thì có thể sẽ có chút phiền toái rồi.



Cát Lượng có vẻ có chút lo lắng nói.



Cát Băng nghe Cát Lượng phân tích như vậy, biết trong lời nói của hắn thật ra vẫn có ý trách, điều này làm cho hắn ta càng thêm khó chịu.



Cát Lượng giống như không nhìn thấy Cát Băng tự trách, vốn lời nói này của hắn là muốn nhắc nhở Cát Băng, mỗi lần đều là hắn ta làm sai, sau đó mình phải giải quyết hết cho hắn ta.



“Đúng rồi, nhưng mà có một thu hoạch bất ngờ chính là, Mộ Dung Tinh Thần của Hắc Hạp dường như có tình hữu ý với Như Ý, hai người đã sớm quen biết, hơn nữa thời gian cũng không ngắn!” Cát Lượng đối với chuyện như vậy, không hiểu sao có chút hứng thú. Hơn nữa rõ ràng Mộ Dung Tinh Thần này dường như không thể có được tâm hồn thiếu nữ của Như Ý cô nương, kỳ thật Cát Lượng có chút tán thưởng với Như Ý, dù sao một nữ tử độc lập tự chủ như vậy, rồi lại dịu dàng lễ độ như Như Ý, ở trong thời đại này, thật sự hiếm thấy, hơn nữa đối mặt vói mình, cũng không bị dung mạo của mình hấp dẫn, không lùi nửa bước.



“Đại ca, huynh muốn làm thế nào?” Đối với việc Cát Lương đặc biệt nhắc đến chuyện này Cát Băng hơi nghi ngờ xem Cát Lượng tiếp theo sẽ làm gì.



Cát Lượng lộ ra một nụ cười quỷ dị, liếc Cát Băng: “Sau này ngươi sẽ biết!”



Cát Băng nhìn Cát Lượng vui vẻ tự cho là cao thâm, lưng có chút lạnh, cũng không biết sau dó đại ca lại làm thế nào nữa.



“Báo, đại đương gia, buôn bán của sơn mạch chúng ta xảy ra chút vấn đề!” Một người lo lắng chạy vào, nơm nớp lo sợ quỳ gối bên chân Cát Lượng.



Cát Lượng cũng không còn sự đắc ý như vừa rồi, thay vào đó là một loại kinh ngạc và phẫn nộ: “Các ngươi đã tra ra được là ai làm chưa?”



“Bẩm đại dương gia, thuộc hạ không biết, không tra được, vừa rồi vốn định điều tra bên này đột nhiên xuất hiện một nhóm người trực tiếp nhiễu loạn manh mối của chúng ta, bây giờ không chút đầu mối!” Người nọ quỳ trên đất, cũng không dám ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt của Cát Lương bây giờ.



“Choang!” Cốc chén trên bà đều bị ném xuống đưới đất: “Một đám phế vậy, xuống đi, dù cho các người dùng phương pháp gì, cũng phải tra cho t đến cùng là ai làm, ai lớn gan như vậy, dám động thủ trên đầu thái tuế!” Giờ phút này Cát Lượng đâu còn hình tượng công tử nho nhở trong lòng những thiếu nữ ngoài kia nữa, trở nên thô bạo tàn nhẫn, trong ánh mắt tràn ngập các nhân tử khát máu.



Cát Băng nhìn đại ca nhà mình tức giận như vậy, muốn trấn an một chút: “Đại ca, không cần lo lắng, nhất định có thể tra được đối phương là ai, bọn họ quá coi thường Đào Viên sơn mạch chúng ta rồi!” Cát Băng vốn định tự mình an ủi đại cả một chút, tâm trạng đại ca sẽ khá hơn, thật không ngờ Cát Lương này giống như điên rồi, cắn loạn.



“Ngươi biết cái gì! Ngươi cũng chỉ biết mở miệng ra nói, để ngươi làm một việc cũng không xong, còn không phải là người đại ca này lại gánh vác, bây giờ đối phương gây ra chuyện gì cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình của chúng ta, ngươi trở về đi, dù sao ở chỗ này cũng vô dụng!” Bây giờ Cát Lượng như một con sư tử nổi điên không cần biết người trước mắt là ai, hay đây mới là gương mặt thật của hắn, vẫn luôn nghĩ Cát Băng như vậy, cho nên mới nói như thế.



Vẻ mặt Cát Băng khiếp sợ nhìn Cát Lượng trước mặt, thậm chí hắn ta ko biết mình nên biểu lộ cái gì, dùng lời nói như thế nào để ứng đối với với sự nhục mạ của Cát Lương nữa, thì ra mọi thứ đều là tự mình tình nguyện cho rằng, ca ca của mình vẫn luôn mạnh mẽ chăm sóc mình, thì ra vẫn luôn là sai lầm, Cát Lượng, đại ca của mình đã sớm xem mình vướng víu rồi.



“Nhìn cái gì chứ? Đừng nên nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta nói sai sao? Nếu như cảm thấy có sai, có bản lĩnh thì ngươi chứng minh đi, dù là một chuyện!” Cát Lương nhìn thấy Cát Băng phồng mắt lên nhìn mình, có xu thế dựng râu trừng mắt, buông lời độc ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK