Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 432: Có nàng ấy đây, mọi việc đều dễ dàng




Trác Lỗi nhìn bầu trời đã tối mù, rõ ràng tâm trạng trở nên hoảng hốt, xem ra hắn ta không tránh nổi chuyện ra khỏi nhà, mặc dù Hàn đã từng khuyên mình không nên kích động vào thời điểm mấu chốt này, nhưng hắn đã hứa với mẫu thân, đấng đàn ông không thể nói một đằng làm một nẻo được, bởi thế hắn vẫn mặc trang phục đi đêm của mình lên, bây giờ có rất nhiều thuộc hạ đều biết mình có võ công, bởi thế chẳng qua hắn cũng chỉ muốn ẩn náu mà thôi, dù sao đi chăng nữa, rất nhiều người không phải là đối thủ của mình.



Trác Lỗi nhún người nhảy lên cao, bay về phía Hoàng cung.



Vào thời điểm này, thái hậu và Vệ quốc công cũng không rảnh rỗi gì, bọn họ muốn xem thử xem Hoàng thượng sẽ phản ứng thế nào khi thấy bà ta đến.



“Thái hậu giá đáo!” Thái hậu nhân lúc này vào Ngự thư phòng vốn không thỏa đáng, nhưng rõ ràng trông bà ta rất đỗi kích động, phải vào cho bằng được.



“Nhớ kỹ lấy, đợi lát nữa bà chỉ cần nói chuyện với Thác Bạt Liệt là được, rồi nhìn xem ánh mắt của hắn nhìn đến nơi nào, đương nhiên ta sẽ quan sát, Thác Bạt Liệt phủ nhận chuyện gì thì ngươi cũng đừng tranh cãi với hắn ta, tùy cơ ứng biến là được rồi!”



Đây là lời dặn dò cuối cùng của Vệ quốc công với thái hậu vào trước lúc bà ta đi.



Thác Bạt Liệt chau mày, không biết đã đến giờ này rồi mà thái hậu đến để làm gì! Xem ra cái tên Vệ quốc công này rất không chịu an phận!



“Nhi thần bái kiến mẫu hậu!” Thác Bạt Liệt cư xử nho nhã và lễ phép, nhưng vẫn có thể cảm nhận hắn giữ khoảng cách với bà ta một cách rõ ràng.



Hôm nay trông thái hậu không giống với mọi khi, mặc dù vẫn là gương mặt ấy, nhưng Thác Bạt Liệt cảm thấy vô cùng khác lạ, có phải mình là Hoàng đế thất bại quá hay không, Thác Bạt Liệt đã nghĩ như thế, chứ bằng không sao mẫu thân của mình lại cấu kết với người ngoài tính kế mình kia chứ?



“Đã tối thế này rồi mà mẫu hậu còn đến tìm nhi thần, không biết người có việc gì đây?” Thác Bạt Liệt nhìn thái hậu, ánh mắt sắc sảo.



Thái hậu thở dài rồi thản nhiên nói: “Đã trễ thế này rồi mà sao Hoàng thượng vẫn chưa chịu đi nghỉ, huống hồ chi ai gia nghe nói đã lâu lắm rồi Hoàng thượng không còn lâm hạnh bất kỳ nữ nhân vào trong Hoàng cung này nữa, không thể từ chối hết thảy phi tần chỉ vì chuyện của Bình tài nhân đó được!” Lời nói đầy ẩn ý của thái hậu chất chứa ưu thương.



Thác Bạt Liệt nhìn thái hậu với vẻ bỡn cợt, đêm nay thái hậu cố ý đến đây, có phải bất thường quá rồi hay không.



Thái hậu cười cười, rồi đáp ngay: “Con nên giữ gìn huyết mạch của Hoàng thất, chứ bằng không sao có thể không làm phụ lòng tổ tông, người có hiểu chăng? Ai gia già rồi, thực sự cũng không còn ý đồ gì nữa, có thể con sẽ cười nhạo ai gia, cho rằng lời ai gia nói quá giả dối, nhưng những gì mẫu hậu nói với con đêm nay đều là thật cả!” Thái hậu cười khổ, nụ cười đắng chát treo trên khóe môi.



Còn lúc này, ở trên nóc nhà, có một người mặc áo đen hết sức lo lắng, nắm tay siết chặt lại, cũng không biết rốt cuộc thái hậu đang muốn làm gì, rề rà một lúc lâu vẫn chưa nói vào chuyện chính.



“Mẫu hậu, có phải hôm nay người gặp phải đả kích gì hay không?” Từ đầu đến cuối Thác Bạt Liệt đầu không dám tin thái hậu lại có lòng tốt như vậy, hắn đã bắt đầu học cách đối xử lạnh lùng với thái hậu rồi, bây giờ đột nhiên thái hậu lại lo lắng cho Hoàng thất như vậy, khiến cho hắn không thể không nghi ngờ bà ta đang giở trò lừa gạt gì.



Kể từ lúc Thác Bạt Liệt hỏi câu này, các nếp nhăn trên mặt thái hậu tụ lại với nhau, tựa như đã già đi rất nhiều tuổi, không còn hy vọng dạt dào và phong thái của ngày xưa nữa, trông bà ta như thể chỉ còn sót lại một chút hơi tàn, dùng từ hơi tàn cũng không quá đáng chút nào, bà ta muốn giải thích, nhưng lại không thể nói ra thành lời.



“Hoàng nhi, con phải tin tưởng ta, sao mẫu thân lại có thể ra tay với con của mình được kia chứ…” Thái hậu nhìn thoáng qua lá thư và một thứ đồ ở bên cạnh, ánh mắt trở nên dịu dàng đi nhiều, bà ta vẫn còn nhớ lúc Tiên Đế còn sống, mình đã từng bầu bạn với người vô số đêm ròng, cùng người phê duyệt tấu chương, bây giờ chỉ có một mình con trai bà treo đèn ngồi đây, điều này khiến thái hậu càng thấy căm hận Như Ý hơn nữa.



“Hoàng nhi à, con có biết vì sao ta không thích con và Như Ý ở bên nhau không? Thật ra mẫu hậu cũng biết trí thông minh của Như Ý rất hiếm có, nếu như nàng ta là đàn ông, e là giang sơn khó giữ được, mặc dù thân là nữ nhi, nhưng lại muốn xưng bá, một nữ tử như vậy sao có thể làm Hoàng hậu hiền lương thục đức được kia chứ, bởi vậy, Hoàng nhi, mẫu hậu thật sự chỉ muốn tốt cho con mà thôi!” Thái hậu buông lời cảm khái, cũng không biết làm sao mới có thể moi tim mình ra cho Thác Bạt Liệt xem.



Thác Bạt Liệt thấy thái hậu nói thẳng như vậy, hắn ta cũng giãy bày lòng mình: “Mẫu hậu, mặc dù ta và Như Ý thường xuyên gây gổ, nhưng chúng ta luôn cùng nhau vượt qua hoạn nạn, huống hồ chi, nàng ấy thường xuyên mang đến cho Trẫm những thứ bất ngờ, mỗi ngày đều giúp Trẫm hóa nguy thành an, có thể nàng ấy chính là phúc tinh của Trẫm, cuốn sách mà người biết đó, chỉ cần có nàng ấy ở đây thì tất cả đều dễ dàng.”



Thác Bạt Liệt không biết mình dang nói những lời này cho ai nghe, chỉ có điều rằng, hắn luôn miệng nói yêu Như Ý nhưng lại luôn đẩy Như Ý ra nơi đầu sóng ngọn gió.



Ở trong phòng, mặc dù Như Ý không bước ra nhưng mỗi một câu một chữ của hắn ta, lại giống hệt như đóng mạnh xuống tấm thép, mỗi một chữ đều đóng mạnh vào lòng cô như đóng vào tấm thép.



Thác Bạt Liệt thầm nói trong lòng, Như Ý à, yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ nàng thật chu toàn, nhưng hắn lại không biết rằng một khi nói ra thành lời thì tất thảy sẽ thay đổi, giống như khi thêm gia vị vậy, đã nêm nếm rồi, cho dù ngươi có lúc múc ra, hoặc là dùng những thứ khác át đi mùi vị của nó thì đều không thể quay trở về mùi vị ban đầu nữa.



Dường như thái hậu cũng đã hiểu ý Thác Bạt Liệt, nhưng bây giờ bà ta lại tập trung chú ý đến cuốn sách mà Thác Bạt Liệt đã nói.



“Hoàng nhi, cuốn sách mà con nói là cuốn nào vậy?” Thái hậu ngạc nhiên hỏi, bà ta có hai nguyên nhân nghi ngờ, một là rốt cuộc Thác Bạt Liệt biết được từ đâu, hai là, cuốn sách mà Thác Bạt Liệt nói đúng là cuốn mình muốn tìm sao? Thật ra không có ai biết, sở dĩ thái hậu chịu nghe lời Vệ quốc công, chẳng qua chỉ vì tìm được nơi bí mật ấy và cuốn sách mà thôi, bà ta muốn báo thù, bà ta không muốn kẻ đó có kết cục đơn giản như là trả giá bằng mạng sống, mà muốn ra tay tàn độc hơn nữa.



Thác Bạt Liệt cười lạnh, để lộ đuôi nhanh như vậy sao, khi nãy vừa nói như thể nghiêm túc và vĩ đại lắm vậy, mà bây giờ đã để lộ sự tham lam của mình ra rồi: “Người nói quyển sách nào? Người nghĩ Trẫm là đồ ngốc sao? Trẫm không tin tưởng người của Trác phủ, đương nhiên cũng không tin người, các người đều là những kẻ khiến cho Trẫm thất vọng!” Ánh mắt Thác Bạt Liệt trở nên sâu thẳm, hằn lên tia máu, khiến cho người khác sởn tóc gáy như gặp phải quỷ hút máu vậy.



Cơ thể thái hậu khẽ run rẩy, ánh mắt của Thác Bạt Liệt đáng sợ quá đỗi.



Còn Vệ quốc công đang ở trên nóc nhà, nghe thấy tin tức này, mặc dù ông ta vẫn chưa tìm được Như Ý và cái gọi là căn phòng bí mật ấy, nhưng nhiêu đây đã đủ cho ông hưng phấn như thể uống phải thuốc kích thích vậy. Ông ta đang đợi, đợi thái hậu rời khỏi đây xem cái tên Thác Bạt Liệt này sẽ làm gì, không biết hắn có lập tức mở cánh cửa phòng bí mật ra không.



Nhưng mà, một bóng đen khác đã làm kế hoạch của ông ta bị gián đoạn.



“Ai đó…” Vệ quốc công cảnh giác nhìn bóng đen càng lúc càng đến gần mình.



Trác Lỗi chỉ men theo con đường đi về trước, vốn dĩ chỉ định đi thẳng vào thiên lao, nhưng hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi lại muốn xem thử tình hình của Như Ý, bởi thế bèn qua Ngự Thư Phòng nhìn thử, không ngờ đêm nay “niềm vui bất ngờ” kéo đến ùn ùn, rõ ràng không ít người quan tâm đến chuyện này.



Vì sự có mặt bất ngờ của đối phương, hai người đều im lặng đưa mắt nhìn nhau, Vệ quốc công nhìn người bịt mặt ấy, ông ta nghĩ rằng hắn chỉ là một tên trộm mà thôi, vốn không hề quan tâm đến hắn.



Nhưng mà, Trác Lỗi nhìn thấy ông ta bèn chẳng muốn tiếp tục nán lại đây nữa, đến Ngự Thư Phòng nghe lén đều không phải là người đơn giản, hắn ta nhân lúc không ai ngờ đến, kiễng ngón chân nhanh chóng rời khỏi nóc Ngự Thư Phòng, bay thẳng về phía trước.



Vệ quốc công nhìn hướng Trác Lỗi đi, nếu như không rành rẽ địa hình trong cung, hoặc đổi thành một ai khác không am hiểu mọi chuyện, hẳn sẽ không để ý đến việc này, mà nếu là lúc khác, có thể chính ông ta cũng không hề quan tâm, nhưng trong tình hình hiện tại thì khác, hôm nay Vệ quốc công mới bàn về chỗ kỳ quặc ở thiên lao, thế là ông ta bèn bỏ mặc phía bên này mà đuổi theo Trác Lỗi, nhắm thẳng đến thiên lao mà đi.



Trác Lỗi cảm thấy có người theo đuôi mình, hắn muốn tăng tốc để cắt đuôi, để tránh làm lộ hành tung của mình, hắn đã rẽ hết một vòng, đi qua cung của Bình tài nhân trước, rồi lập tức tung người bỏ trốn.



Vệ quốc công nhíu mày, rốt cuộc người này muốn giở trò gì đây, xem ra nơi này kỳ quặc thật, chứ bằng không hắn ta cũng sẽ không trốn vào đây, từ tận bản năn Vệ quốc công vẫn cho rằng thiên lao kỳ quái hơn nơi này nhiều, nên dứt khoát bỏ mặc hắn mà đi thẳng về thiên lao.



Trác Lỗi thấy người mặc áo đen nọ không bám đuôi mình nữa, đáng lý hắn phải thở phào nhẹ nhõm nhưng lúc nhìn hướng đi của kẻ đó mới nhận ra, không ngờ hắn lại đi đến đại lao, lẽ nào hắn ta cũng biết tin tức ở bên trong ư? Trác Lỗi cảm thấy hơi lo lắng.



Người thần bí nhìn thấy bầu trời càng lúc càng tối om bèn hết sức âu lo, mỗi lần trời trở tối, Trác đại tướng quân đều kêu lên những âm thanh kỳ lạ, cũng không biết ông ấy đang nói gì, đây cũng là lý do ông ta liên tưởng đến con thú thần.



Sau đó ông ta mới phát hiện không ngờ thú thần và Trác đại tướng quân đang giao tiếp với nhau? Điều này làm ông ta ngạc nhiên tột cùng.



“Trác lão huynh, rốt cuộc huynh muốn nói gì vậy?” Người thần bí thấy chủ nhân mình nằm ở đó một cách cứng ngắc, bây giờ đến bạn thân mình cũng như vậy, trong lòng hết sức đau buồn nhưng lại không làm được gì.



Có lúc Trác đại tướng quân ngây người, nhưng rồi ông ấy lập tức cất tiếng kêu gào, phối hợp với thú thần.



Vốn dĩ Trác Lỗi đến nơi này trước, nhưng vì thấy tò mò mà Vệ quốc công đã vượt mặt Trác Lỗi.



Ông ta cẩn thận dán sát vào vách tường, muốn cẩn thận nghe ngóng xem rốt cuộc đây là tiếng gì, giống như tiếng của thú thần, mà cũng như pha lẫn hai loại âm thanh, khiến ông ta ngạc nhiên vô cùng.



Trác Lỗi đến thiên lao, nhìn quanh quất bốn phía, không thấy tung tích của người ban nãy đâu mới thầm thấy yên tâm, muốn đi vào trong xem thử xem sao, nhưng không ngờ rằng võ công của Vệ quốc công cao cường, không để cho hắn ta phát hiện ra mình.



Ông ta thấy người bí ẩn ấy đi vào trong phòng.



Bầu trời tối om om, ông ta không nhìn rõ người nọ đi vào bằng cách nào, nhưng có thể khẳng định duy nhất một điều rằng, ở trong đó có một căn phòng, cũng không biết trong phòng có thứ gì? Vệ quốc công thầm suy đoán, toan chờ đến khi trời sáng rồi đi điều tra sau.



“Sao ngươi lại đến đây?” Người thần bí không ngờ Trác Lỗi lại đến đây vào lúc này, hơn nữa hắn chỉ sợ rằng bệnh tình của Trác lão tướng quân sẽ làm Trác Lỗi sợ hết hồn.



Trác Lỗi không ngờ người thần bí lại hỏi như vậy, bởi vì lúc mọi khi hắn ta luôn biết rõ thời gian đến thăm hỏi của mình, nhưng hôm nay lại là vì trực giác của mẫu thân mình.



“mẫu thân của ta cảm thấy phụ thân ta không được khỏe, bởi vậy mới kêu ta đến xem thử xem sao, hơn nữa khi nãy nhìn nhìn thấy một người thần bí nằm trên nóc Ngự Thư Phòng, cũng không biết hắn ta là ai?” Trác Lỗi nhìn phụ thân của mình, bây giờ ông ấy đã yên lặng trở lại.



Người thần bí nghe Trác Lỗi nói như thế, hắn liên tưởng đến Vệ quốc công trước tiên: “Vậy sao ngươi lại đến đây, ta nghi ngờ rằng người đó là Vệ quốc công, ông ta có theo đuôi ngươi không?” Người thần bí lo lắng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK