CHƯƠNG 123: GHEN TỊ.
Như Ý thấy hắn lo lắng như vậy, mỉm cười: “Trác công tử yên tâm, đã như thế, một lát nữa Trác công tử hãy đi cùng ta! Cũng không cần phải giả làm tùy tùng của ta làm gì, Trác công tử thân phận cao quý, làm vậy khác nào ta bôi nhọ thanh danh của Trác công tử? Một lúc sau ta sẽ nói người là bạn ta!”
Trác Lỗi rất biết ơn mà nói: “Đa tạ Nghiêm huynh! Nghiêm huynh thật là một người nghĩa khí!”
Như Ý tò mò hỏi: “Trác công tử vừa nói tối nay sẽ có đại hội tụ bảo, không biết là đại hội như thế nào?”
Trác Lỗi đáp: “Tịch mịch Yên Vũ lâu là nơi tụ tập bí mật của người trong giang hồ, bởi nơi đây có lực lượng mạnh mẽ, hầu như là không ai dám gây sự, nhiều giang hồ tuyệt vọng thường ở ẩn trong Tịch mịch Yên Vũ lâu… miễn là họ có đủ khả năng mua phòng, sẽ chẳng ai dám gây rối trong Tịch mịch Yên Vũ lâu cả! Theo thời gian, Tịch mịch Yên Vũ lâu này đã trở thành thánh địa nơi quy tụ người trong giang hồ, và có một quy tắc bất thành văn.”
“Quy tắc gì?”
“Chính là ở trong Tịch mịch Yên Vũ lâu, không ai được sử dụng vũ lực!”
“Cấm sử dụng vũ lực? Cái này chắc lực lượng phải lớn mạnh lắm mới dám kiêu ngạo như vậy nhỉ?”
Như Ý chỉ cảm thấy lạ.
Tại sao Tịch mịch Yên Vũ lâu lại có thể hoành hành không trở ngại ở một nơi như kinh thành?
Có thực sự chỉ là điệu thấp không?
Dường như, Tịch mịch Yên Vũ lâu này còn nhiều điều bí ẩn mà người ta chưa biết!
Trác Lỗi đáp: “Nghiêm huynh đã bao giờ nghe nói về song kiếm song tỳ chưa?”
Như Ý đáp: “Ta đã nghe nói về song kiếm hợp bích rồi, nhưng ta chưa bao giờ nghe qua về song kiếm song tỳ, vẫn xin Trác công tử giải đáp nghi vấn của ta!”
Trác Lỗi đáp: “Nghe nói chủ nhân của Tịch mịch Yên Vũ lâu Yêu nghiệt công tử rất điệu thấp, thậm chí những chủ cửa hàng, người dân, đều truyền tai nhau sự phi thường của hẳn ở khắp mọi nơi. Tuy người của Tịch mịch Yên Vũ lâu rất điệu thấp, nhưng miễn là mình không gây rắc rối, họ chắc chắn vấn sẽ tiếp đãi như khách VIP!”
Như Ý đáp: “Nếu mình gây rắc rối thì sao?”
Trác Lỗi đáp: “Người của Tịch mịch Yên Vũ lâu sẽ không xử huynh! Nhưng song kiếm song tỳ sẽ không cho huynh yên!”
Như Ý đáp: “Song kiếm song tỳ này là ai?”
Trác Lỗi đáp: “Chẳng ai biết rõ nguồn gốc của Song kiếm song tỳ, giang hồ chưa bao giờ nghe bất kỳ tin đồn nào về bốn người này! Tuy nhiên, một khi huynh vào Tịch mịch Yên Vũ lâu, huynh không thể coi nhẹ bốn người này!”
Như Ý đáp: “Tại sao?”
Trác Lỗi đáp: “Song kiếm! Kiếm khách kiếm bóng Hàn Y, kiếm khách phong lưu Hoa Lâu Vân! Hai người này không bao giờ du tẩu giang hồ, nhưng kiếm thuật cực kỳ cao minh, quả thật đã đạt đến độ bất khả chiến bại! Có người đã từng trông thấy kiếm pháp kiếm bóng của Hàn Y trong Tịch mịch Yên Vũ lâu, nghe nói là không thể nào đo đếm được, chỉ sợ không ai là đối thủ của hắn được ngoại trừ bốn đại tông sư! Vài người trên giang hồ cũng nói nếu muốn xếp hạng kiếm sĩ trên thế gian! Hắn phải đứng thứ ba!”
Như Ý đáp: “Vậy ai là người đứng đầu và thứ hai?”
Trác Lỗi đáp: "Vị trí đầu tiên đương nhiên là Trác gia lão gia tử! Thứ hai là kiếm khách điên cuồng vì kiếm! Hai người này đều là tông sư cấp cao thủ tuyệt thế, không cần phải nói nhiều, nhưng Kiếm Hàn Y chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng kiếm bóng lại chưa từng ra trận mà thất bại, thực sự khủng khiếp!”
Như Ý đáp: “Còn Hoa Lâu Vân thì sao?”
Trác Lỗi đáp: “Nhiều người đã nghe nói về Hoa Lâu Vân này, thậm chí Trác mỗ cũng đã từng nhìn thấy người này! Người này trà trộn ở chốn phong đại nguyệt khác nhau quanh năm, giả vờ thanh lịch thế thôi chứ kiếm thuật của hắn chỉ ở hàng trung bình! Cái phong cách nhân văn của hắn rất phổ biến, vô cùng nổi tiếng trong kinh thành, nhưng không ai biết kỹ năng dùng kiếm của hắn như thế nào, hắn rất hiếm khi động thủ, không bao giờ mang theo thanh kiếm bên mình, vì vậy chẳng một ai biết võ công của hắn. Nhưng với tư cách là màn khách của Tịch mịch Yên Vũ lâu, hắn nổi tiếng hệt như kiếm bóng, võ công chắc hẳn cũng không tệ.”
Như Ý đáp: “Màn khách là gì?”
Trác Lỗi đáp: “Màn khách là một vài tửu lâu hoặc quán trọ sẽ trả tiền cho nhân sĩ để họ ở lại đó bảo vệ, tương đương với vệ sĩ bán thời gian.”
Như Ý hỏi: “Chẳng lẽ song tỳ cũng là màn khách sao?”
Trác Lỗi gật đầu: “Song tỳ được gọi là Hồng Chúc và Thu Vân, họ là hai vị thị tỳ của Tịch mịch Yên Vũ lâu, không chỉ chịu trách nhiệm về an toàn của Tịch mịch Yên Vũ lâu, mà còn chịu trách nhiệm cho tất cả các việc vặt của Tịch mịch Yên Vũ lâu! Thấy họ là hai thị tỳ thì đừng đánh giá thấp, võ công của họ rất cao cường, nếu khách giang hồ bình thường dám gây rối trong Tịch mịch Yên Vũ lâu, song kiếm chưa kịp ra tay thì song tỳ đã xử lý sạch rồi!”
Như Ý đáp: “Nói như vậy, Tịch mịch Yên Vũ lâu là được tứ đại màn khách này bảo vệ sao?”
Trác Lỗi đáp: “Nhìn bề ngoài trông thế thôi! Nhưng chẳng ai biết sự thật là gì! Tịch mịch Yên Vũ lâu này quá bí ẩn và điệu thấp, ngoài tứ đại màn khách này, thậm chí ta gần như không biết gì hơn về Tịch mịch Yên Vũ lâu!”
“Ồ.”
Như Ý tự hỏi.
Tổ chức của Tịch mịch Yên Vũ lâu rất chặt chẽ và điệu thấp, cực kỳ giống với tổ chức tình báo bí mật của thế kỷ 21!
CIA (cơ quan tình báo trung ương) rất thích dùng thủ thuật này!
Đột nhiên—
Đám đông lại dâng trào dữ dội!
Trác Lỗi liếc nhìn, nói: “Đến giờ rồi! Mở cửa rồi! Nghiêm huynh, chúng ta vào thôi!”
Như Ý đáp: “Không phải Trác công tử có hai người bạn à?”
Trác Lỗi đáp: “Họ ở đằng kia! Đi trước thôi!”
Trác Lỗi chỉ vào bóng dáng hai người đàn ông trong đám đông…
Một vạm vỡ...
Một thì cao gầy...
Như Ý đáp: “Trác Lão Tam và Trác Vân Phong?”
Tại sao hai người này cũng ở đây?
Tứ ca là muốn làm gì?
Lúc đầu Như Ý nghĩ Trác Lỗi chỉ là tò mò nên muốn xem qua cái gọi là đại hội tụ bảo này, nhưng hắn thậm chí còn mang cả Trác tam thúc và Trác Vân Phong, có vẻ như chuyện này cũng rất bất thường! Chỉ sợ có liên quan đến lợi ích của Trác gia.
Lúc đầu, khi Như Ý biết đại hội tụ bảo là gì, cô không mấy hứng thú lắm.
Cô là một đặc công, bảo bối gì mà chưa thấy? Bảo bối nào mà chưa đánh cắp?
Cô không có hứng thú với kho báu của người giang hồ, nhưng chỉ nghĩ vì ở đây cô gặp được Trác Lỗi, cứ đi vào cùng nhau xem xét cũng được.
Nhưng cô không ngờ không chỉ Trác Lỗi đến! Trác Cộng Vinh ở đây, Trác Vân Phong cũng ở đây!
Trác Vân Phong là đệ tử được trau dồi kĩ nhất của Trác gia, hiếm khi xuất hiện trong nhiều dịp ở kinh thành khác nhau...
Tại sao lần này ngay cả hắn cũng đến?
Mọi thứ càng ngày càng lạ...
Thân phận của Như Ý hiện tại là Nghiêm Phi, hỏi trực tiếp cũng không dễ dàng.
Nhưng vì cùng ở đây, vậy thì xem cùng nhau cũng được.
Nhỡ xảy ra chuyện gì, cô có thể bí mật giúp họ!
Như Ý quyết định, bình tĩnh theo Trác Lỗi và những người khác vào Tịch mịch Yên Vũ lâu…
Tịch mịch Yên Vũ lâu tận bảy tầng, thuộc dạng rất hiếm trong kinh thành!
Trên đỉnh tòa nhà, có hai bóng lờ mờ đứng trước cửa sổ, nhìn ra thành ngắm nhìn đám đông đang chen chúc phía dưới...
“Kiếm huynh, đêm nay có nhiều người đến thật! Lâu lắm rồi Tịch mịch Yên Vũ lâu mới có sự kiện lớn như vậy.”
“Càng nhiều người thì càng rắc rối thôi!”
“Yêu nghiệt công tử mời chúng ta về để giải quyết rắc rối!”
“Đừng quên nhiệm vụ thực sự của chúng ta!”
“Kiếm huynh nghĩ nhiều rồi. Ta sẽ không quên mục đích của chúng ta ở Tịch mịch Yên Vũ lâu!”
“Ta nghĩ Hoa Lâu Vân ngươi đã quên mất nhiệm vụ của chúng ta rồi! Ngươi đã ở trong kinh thành lâu như vậy, rất vui và hạnh phúc!”
“Kiếm huynh ghen tị quá rồi!”
“Hừ! Kiếm Hàn Y ta nói ghen tị khi nào? Chỉ muốn nhắc nhở ngươi đừng quên thân phận và nhiệm vụ thực sự của ngươi!”
“Kiếm huynh yên tâm. Hoa mỗ ta sẽ luôn nhớ nhiệm vụ của tứ đại màn khách chúng ta là gì! Nhưng khi nào mới có thể tìm được chủ nhân chứ?”
“Một ngày chúng ta không thể tìm thấy chủ nhân, chúng ta sẽ ở lại Tịch mịch Yên Vũ lâu một ngày! Suốt đời chúng ta không tìm được chủ nhân, thì chúng ta sẽ ở lại Tịch mịch Yên Vũ lâu cả đời! Nói tóm lại, nhiệm vụ của song kiếm song tỳ chúng ta là chờ đợi sự xuất hiện của chủ nhân ở đây!”
“Tuy nhiên, chúng ta chưa bao giờ gặp tiểu chủ nhân, thế gian rộng lớn như vậy, chúng ta biết đi đâu để tìm người có bốn ngôi sao bức cung trên mặt bàn chân đây?”
Gió mát không lời.
Kiếm Hàn Y và Hoa Lâu Vân đứng trên mái nhà, trung thành mà cô đơn...
Đám đông ồn ào đã chặn cứng Tịch mịch Yên Vũ lâu, biển người nhốn nháo, tiếng ồn ào náo nhiệt như thể có thể lật trời!
Hầu hết khách giang hồ đều có danh thiếp, có thể vào bên trong.
Tuy nhiên, nghe nói có một báu vật chưa từng xuất hiện tại đại hội tụ bảo này, nhiều vương tôn quý tộc cũng bạo danh mà đến đây.
Tại kinh thành, mỗi người trong số họ đều có thế lực và sức ảnh hưởng rất mạnh mẽ.
Đắc tội với những người như này rất dễ gặp phải rắc rối.
Nhưng đắc tội đến hàng trăm người như vậy, thì ngay cả Tịch mịch Yên Vũ lâu cũng không đủ khả năng.
Tịch mịch Yên Vũ lâu không tưởng tượng nổi, lần này lại có nhiều vương tôn quý tộc đến như vậy...
Rõ ràng, để tất cả các vương tôn quý tộc này ở ngoài cũng không phải chuyện hay...
Ít nhất là không phù hợp với kiểu điệu thấp của Tịch mịch Yên Vũ lâu...
Cuối cùng, để làm dịu cơn giận.
Tịch mịch Yên Vũ lâu đã nghĩ ra cách để giảm bớt mâu thuẫn!
Tất cả các đệ tử danh gia có mặt mà không có danh thiếp sẽ có thể cấp lại danh thiếp sau khi xác nhận thân phận của mình. Kết quả là, một số người rất ít thuộc đệ tử quan to đã được xoa dịu, trong khi hầu hết những người muốn đục nước bèo cò đều bị từ chối.
Tập trung trong đó là những người không có quyền tham gia, một phần nhỏ còn lại là những người muốn gây rối Tịch mịch Yên Vũ lâu...
Kết quả là hai tỳ nữ hung hãn với khuôn mặt ưa nhìn xuất hiện ở cửa, đánh tất cả đám ô hợp này hệt hoa rơi nước chảy...
Sau một giờ hỗn loạn, cuối cùng Tịch mịch Yên Vũ lâu cũng im lặng trở lại!
Đã đến lúc vào trong.
Mà những người không vào được, họ bỏ đi một cách ảm đạm.
Tịch mịch Yên Vũ lâu bên ngoài phục hồi trở lại với trạng thái hùng vĩ khí phái và điệu thấp… nhưng bên trong, nó lại đang lặng lẽ nắm giữ một tập hợp các kho báu chưa từng có!
“Thừa tướng!”
“Chuyện gì thế? Người phát hiện ra tin tức gì sao?”
“Thuộc hạ đã thăm dò được hoàng thượng cải trang đến Tịch mịch Yên Vũ lâu!”
“Ngươi có chắc không?”
“Thuộc hạ tận mắt chứng kiến!”
“Được rồi! Kêu gọi tất cả tử sĩ bí mật, cho dù Tịch mịch Yên Vũ lâu có bị san bằng, chúng ta cũng phải xóa sổ Bạo Quân, cả mạng của con gái ta!”
Đôi mắt của Đường Bắc Khôi lóe lên một tia sát khí mạnh mẽ!
Đại đường đã chật kín người, số lượng khoảng bốn đến năm trăm. Có nhiều phòng riêng ở tầng hai tầng ba của không gian mở, được thiết lập đặc biệt cho những người có địa vị cao.
Trong mắt những người khách trong giang hồ này, quan to hiển quý, dù ngươi là con trai của thượng thư, cũng là vô giá trị.
Trong mắt họ, ai có đao là có quyền thế! Kiếm ai nhanh, thì người đó là anh hùng!
Như Ý theo sau Trác Lỗi, Trác Cộng Vinh, Trác Vân Phong, nguyên tắc quan trọng chỉ là đi ‘nhìn’ mà thôi, không muốn thu hút sự chú ý hay gây rắc rối.
Trác Lỗi đến với tư cách là chủ nhân của câu lạc bộ sách, nói gì đến địa vị, thậm chí lời mời cũng không nhận được.
Có thể tưởng tượng đây là tình cảnh buồn cỡ nào.
Cuối cùng bốn người cũng tìm đến một nơi cực kỳ khó trông thấy – về cơ bản họ chỉ có thể nhìn thấy được góc của bục vải đỏ trước mặt, ngồi xuống.