Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 569: Lâm trận đào thoát




“Nếu anh không đi, tôi sẽ bị tên cầm thú anh ăn đến không còn sót chút nào!” Như Ý cả giận nói, lúc đầu cô cũng không dám nói như vậy, dù sao bây giờ cô vẫn còn đang ở địa bàn của Minh Ngôn Hạo.



Cô ngoài cười nhưng trong không cười hướng Minh Ngôn Hạo nói: “Ha ha, cám ơn cậu Minh mời ở lại, ở đây quá sang trọng, tôi chỉ là một phụ nữ yếu đuối, vô công vô đức, ở không nổi nha, nếu không dời đi thì sẽ tổn thọ!” Nói xong cô muốn bước ra cửa nhưng lại bị Minh Ngôn Hạo duỗi một chân ra chặn cửa, chặn đường đi của cô.



Cô nhìn thẳng vào mắt Minh Ngôn Hạo, nói: “Bây giờ ý anh là gì?”



Minh Ngôn Hạo cười ha ha một tiếng, nói: “Ý gì? Không có ý gì? Cô muốn rời khỏi đây thì hãy trả lại thứ thuộc về tôi.”



Như Ý mở cái túi nhỏ trong tay ra, đưa tới trước mặt Minh Ngôn Hạo, nói: “Nhìn rõ một chút, những đồ này là của tôi, khốn kiếp.”



Cô bị tức đến mức nói không ra lời, người đàn ông này rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy.



Minh Ngôn Hạo lắc đầu, nói: “Chà chà! Tôi nói không phải trong tay cô, mà là…” Minh Ngôn Hạo chỉ vào bộ quần áo thể thao phiên bản giới hạn trên người cô và nói: “Những cái này mới là của tôi, bộ này quần áo thể thao là dánh riêng cho tôi, tôi đã mua tất cả bản quyền, toàn thế giới chỉ có tám bộ, tổng giá trị chín tỷ ba trăm triệu, không phải để bán, nếu như cô muốn thì nhất định phải cố gắng trả chín tỷ ba trăm triệu, cô có thể rời đi.”



Minh Ngôn Hạo thản nhiên nói, giống như nói một chuyện không hề quan trọng.



Như Ý căm hận nhìn Minh Ngôn Hạo, vẻ mặt đó còn kém chút là không ăn sạch Minh Ngôn Hạo, đặt cái túi đang cầm trong tay xuống dưới chân, Như Ý ở ngay trước mặt Minh Ngôn Hạo bỏ chiếc áo khoác của bộ quần áo thể thao kia ra, lộ ra chiếc áo lót mỏng màu trắng cuối cùng trên người, chiếc áo ngực màu đen nâng đỡ bên trong làm tôn lên ngọn đồi kiêu ngạo của cô, thấp thoáng dưới bộ chiếc áo lót như ẩn như hiện.



Như Ý cởi bỏ bộ đồ thể thao ném lên đầu Minh Ngôn Hạo, vừa vặn che toàn bộ đầu Minh Ngôn Hạo, chặn tầm nhìn của anh ta.



“Bây giờ đã được chưa!” Như Ý cả giận nói: “Thả cái chân chó của anh xuống!”



Minh Ngôn Hạo chậm rãi cầm quần áo trên đầu xuống, anh ta có thể ngửi được rất rõ ràng mùi của chiếc áo khoác trên người vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi hương trên người Như Ý…



Minh Ngôn Hạo không nói lời nào, cười như không cười nhìn Như Ý một chút, sau đó chỉ vào chiếc quần ở phần dưới cơ thể cô và nói: “Tôi đã nói, quần áo không phải để bán.”



“Khốn kiếp! Tức chết tôi rồi.” Như Ý phẫn nộ quay vào phòng, hai tay khoanh trước ngực ngồi trên chiếc ghế salon nhỏ, vẻ mặt tức giận, một câu cũng không nói.



Minh Ngôn Hạo thật quá ghê tởm, nếu sau này có cơ hội, cô nhất định phải trả thù anh ta gấp mười, gấp trăm lần, khốn kiếp, lại dám trên chọc cô như vậy.



Minh Ngôn Hạo thấy bộ dạng tức giận của cô, từ từ đi đến bên cạnh, hỏi: “Sao vậy? Không đi?”



“Không muốn nói chuyện với loại người bá đạo như anh, nói chuyện với anh chính là làm bẩn miệng của tôi.” Như Ý không thể không nhớ đến lúc ở bên Giai Tử Trạch, Giai Tử Trạch đơn thuần như vậy, chiều chuộng cô như vậy, căn bản sẽ không cãi nhau với cô, ăn nói dịu dàng, quan tâm chăm sóc, càng không đùa cợt cô như vậy.



Người đàn ông trước mặt này hoàn toàn tương phản với Giai Tử Trạch, bá đạo, độc tài, không có chút nào để tâm đến cảm nhận của người khác, một bộ dáng duy ngã độc tôn, ghê tởm hơn chính là, thích bắt chỗ đau của cô.



Thật đúng là một lần sảy chân để hận nghìn đời, lúc ở Thâm Quyến, cô còn tưởng rằng Minh Ngôn Hạo là một người bạn có thể thổ lộ tâm tình, nhưng bây giờ mới phát hiện, anh ta chính là đội lốt người sói, hơn nữ còn là lòng lang dạ sói.



Minh Ngôn Hạo cười ha ha một tiếng, anh ta đã quên mất đây là lần thứ mấy trong ngày anh ta cười, anh ta chưa từng thử qua việc một ngày cười nhiều như vậy, đương nhiên, ngoại trừ những chuyện không vui vào buổi sáng…



“Ở chỗ này của tôi không thoải mái sao? Có người hầu hạ, không cần làm việc, mỗi ngày được ăn uống tốt như vậy, còn có lái xe, đây là cuộc sống mà không ít người ao ước!” Minh Ngôn Hạo ở bên cạnh dụ dỗ.



Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng dùng những thứ trong lòng anh để làm bẩn giá trị của người khác, như vậy sẽ khiến cho tôi cảm thấy anh rất ngây thơ, cuộc sống như thế này tốt nhất anh hãy để lại cho những cô em gái yêu của anh đi.” Nói xong, thấy Minh Ngôn Hạo không kịp chuẩn bị, cô đứng lên muốn bỏ chạy, nhưng Minh Ngôn Hạo đã sớm nhìn thấu âm mưu của cô, kéo tay cô lại, đem cô đến trước mặt anh ta.



“Đừng đi!”



“Thả tôi ra, anh thật rất nhàm chán, Minh Ngôn Hạo.” Như Ý cả giận nói.



“Xế chiều hôm nay ở trường học xảy ra vụ đấu súng chắc cô cũng biết, mục tiêu của những người kia là hai người chúng ta, không phải riêng mình tôi… Một mình cô sẽ rất nguy hiểm.”



Như Ý im lặng.



Minh Ngôn Hạo nói đúng, một mình cô ở Hong Kong, ngoại trừ Giai Tử Trạch, Âu Dương Tuyệt, những người khác cô hoàn toàn không quen biết.



“Tôi biết trong lòng cô nghĩ gì? Là vì chán ghét tôi mỗi lần đều dùng tiền, dùng thủ đoạn hèn hạ nhốt cô lại đúng không? Nhưng cô có từng nghĩ tôi làm như vậy, mục đích không phải vì để cô ở bên cạnh tôi…”



Như Ý nghi ngờ Minh Ngôn Hạo một chút, Minh Ngôn Hạo bỗng nhiên cảm giác mình giải thích sai, vội vàng nói: “Ý của tôi là, tôi để cô ở bên cạnh tôi là vì giảm đi cơ hội bị giết.”



“Coi như những lời anh nói tất cả đều là thật, nhưng tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?” Như Ý hỏi.



Minh Ngôn Hạo bị câu hỏi của Như Ý làm cho á khẩu không trả lời được, Như Ý cười lạnh nói: “Sao vậy? Nói không ra lời? Anh để tôi ở bên cạnh chính là vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của anh, biến tôi thành tình nhân của anh… Đến để cởi bỏ đi sự cô đơn của anh đúng không? Hai mươi mốt tỷ đối với anh mà nói, căn bản không tính là gì? Vì sao anh không chịu thả tôi đi, tôi cũng không phải là anh… Minh Ngôn Hạo, chúng ta chỉ là bạn bè, bạn bè bình thường, từ khi quen biết cho đến bây giờ cũng chỉ có một tuần, anh nói lý do anh bảo vệ tôi…là gì?” Như Ý thản nhiên nói xong, lẳng lặng nhìn Minh Ngôn Hạo.



Cô bỗng nhiên cảm thấy chờ mong, Minh Ngôn Hạo có thể nói một câu nào đó để giữ cô lại. Ý nghĩ này chỉ hiện lên trong đầu nhưng rất nhanh liền biến mất.



Cô mỉm cười tự giễu, rốt cuộc là cô bị sao vậy, tại sao lại đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm như vậy, thật không giống cô.



“Như Ý, chẳng lẽ cô đã quên? Cô là vị hôn thê của tôi.” Minh Ngôn Hạo nhìn vào ánh mắt đang tỏ vẻ nghi ngờ của Như Ý, nhẹ nhàng nói: “Ít nhất thì bên ngoài là như vậy… Bây giờ trên đường phố, trên TV, trên báo chí, đều viết cô là vị hôn thê của Minh Ngôn Hạo tôi, bây giờ cô lại muốn lâm trận đào thoát, đây gọi là gì? Đây không tính là trốn tránh sao? Chuyện đó… Là cô gây ra, chẳng lẽ cô không có ý định phụ trách sao?”



“Tôi hoàn toàn không biết một câu nói của tôi, sẽ khiến anh lâm vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, tôi cảm thấy rất có lỗi, Minh Ngôn Hạo!” Như Ý khổ sở cúi đầu xuống.



Cô thật sự không cố ý, chỉ muốn giúp Minh Ngôn Hạo làm sáng tỏ một chút, thế nhưng lại không ờ sẽ có hiệu quả như vậy.



Minh Ngôn Hạo nhàn nhạt nói: “Thật ra chuyện này đối với tôi cũng không có gì không tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là cô nhất định phải ở bên cạnh tôi, như vậy tôi sẽ có thể tiếp tục duy trì cho đến khi người tiếp theo xuất hiện.”



“Người tiếp theo?” Như Ý kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: “Có ý gì?”



“Rất đơn giản, chỉ cần tôi cảm thấy tôi đã chơi chán cô, sau đó sẽ vứt bỏ cô, tôi sẽ tìm một người phụ nữ để thay thế cô lần nữa, như vậy người bên ngoài phản ứng cũng sẽ không quá lớn, tác động nhỏ nhất đến cổ phiếu của tôi. Một công ty thịnh vượng, một doanh nhân thành công không chỉ dừng ở việc biết kiếm tiền, còn phải có hình tượng của bản thân, hình ảnh của bản thân có thể gián tiếp ảnh hưởng đến hình tượng bên ngoài của công ty, trước đó phải rất khó khăn tôi mới duy trì được hình ảnh của bản thân cũng chỉ vì hai câu nói của cô đã bị phá vỡ, cô có biết không? Nhưng cổ phiếu lại không vì cô trở thành vị hôn thê của tôi mà bị ảnh hưởng, thậm chí giả cả lại tăng lên, điều này cho thấy rằng… Cô ở bên cạnh tôi thật sự là có tác dụng.”



Minh Ngôn Hạo cười lạnh nói: “Hơn nữa, cho dù bây giờ cô muốn đi, cũng có vài người chưa chắc đã đồng ý.”



“Ai?” Như Ý hỏi.



“Các cổ đông của công ty!” Minh Ngôn Hạo giải thích nói: “Đừng quên, giữa cổ phiếu và túi tiền của bọn họ có một sự khác biệt trực tiếp, nếu như cô rời đi, sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu, người muốn mạng sống của cô không chỉ có một người mà là mấy người.”



Như Ý nghe thấy như vậy thì lại im lặng, Minh Ngôn Hạo nói cũng không phải không có lý, cũng không phải không có căn cứ.



Nhưng cô làm thế nào để chấp nhận sự thật này?



Chẳng lẽ thật sự phải ở lại?



Thế nhưng vừa nghĩ đến thời gian trước đó, Như Ý liền không nhịn được lườm Minh Ngôn Hạo một cái, Minh Ngôn Hạo cũng không kiêng kị đối mặt với cô, nói: “Lợi hại ở trong đó, tự cô suy nghĩ lại, tôi tôn trọng quyết định của cô!”



Minh Ngôn Hạo nói xong, thì ngồi xuống giường, thân thể chậm rãi nằm trên chiếc giường nhung, nghiêng người nhìn Như Ý đang khó khăn để đưa ra quyết định.



Một lúc lâu sau, Như Ý mới nói: “Ở lại, tôi có thể có tự do của mình sao?” Như Ý nhìn Minh Ngôn Hạo, rất nghiêm túc nói: “Nếu như không thể, tôi sẽ rời khỏi đây.”



“Đi đâu?” Minh Ngôn Hạo hỏi.



“Rời khỏi Hong Kong.” Như Ý quyết nhiên nói.



Cô đã quyết định, nếu như ở lại đây và tiếp tục như vậy, không có tự do thì căn bản không làm được bất cứ chuyện gì, thà một mình ở bên ngoài từ từ tìm kiếm manh mối, dù sao Âu Dương Tuyệt cũng đã giúp cô tìm ra đầu mối.



“Cô muốn bao nhiêu tự do?” Minh Ngôn Hạo hỏi.



Tự do là thứ có thể phân chia bao nhiêu sao? Chẳng lẽ còn bàn đến việc cân bán?



Như Ý lườm anh ta một cái, nói: “Tất cả.”



“Như Ý, tôi nghĩ cô cũng biết, đây là chuyện không thể nào…” Minh Ngôn Hạo nói: “Tôi cho cô một lựa chọn, không cho phép cô rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi, tôi sẽ không hạn chế bất cứ hoạt động nào của cô.”



“Không được!” Như Ý chém đinh chặt sắt nói.



“Ừm?” Minh Ngôn Hạo hơi nhếch khóe môi lên lên, nói: “Tắm rửa là trường hợp ngoại lệ, ngoại trừ lúc tắm rửa, cô có thể rời đi.”



“Đây là tự do gì vậy?” Như Ý lạnh lùng nói: “Anh muốn giam giữ tôi?”



Minh Ngôn Hạo lắc đầu nói: “Tôi là muốn tốt cho cô, ở Hong Kong, một người thân thích cô cũng không có, ở đây chỉ có tôi bảo vệ cô, cũng chỉ có tôi có thể cho cô thứ cô muốn, cho dù là sinh sống hay là tài liệu cô muốn, cũng chỉ có tôi mới có thể cung cấp.”



“Hừ…” Như Ý hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng thì đang tính toán.



Mặc dù bây giờ cô đang nhờ Âu Dương Tuyệt hỗ trợ, nhưng nếu như Minh Ngôn Hạo cũng có thể tìm được tài liệu liên quan đến cô thì càng tốt hơn, vì cô sợ trong tư liệu của Âu Dương Tuyệt không có thứ cô muốn.



Làm sao bây giờ?



Chẳng lẽ thật sự phải đồng ý với yêu cầu vô cùng nhàm chán và vô lý này?



Thật ra, đối với những sát thủ như vậy, cô thật sự không e ngại, chỉ là vì giới hạn bên cạnh Minh Ngôn Hạo, cô không muốn để cho Minh Ngôn Hạo biết thân thủ của cô rất tốt, hơn nữa còn hiểu rất nhiều chuyện.



Cô cần trang bị, cần súng ống và một chút thiết bị công nghệ cao, cô muốn tìm ra những kẻ muốn giết mình.



Bây giờ điều cần thiết chính là sự bĩnh tĩnh…



Rời khỏi Minh Ngôn Hạo, mặc dù rất tự do, nhưng lại không chiếm được thứ mình muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK