Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 95:




Trác gia trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều tức giận nắm chặt lấy binh khí ở trong tay hung hăng xông lên…
“Đứng lại!” Trác lão gia lên tiếng.
Trác Công Phú mắt long sòng sọc vì căm phẫn, cho dù phụ thân đã đứng trước ngăn lại nhưng vẫn điên cuồng đòi xông lên.
Trác Công Quý thấy vậy liền đưa tay ra giữ huynh trưởng.
“Ai dám cản ta!!” Trác Công Phú kích động.
Trác Công Quý: “Đại ca! Chỗ này đều đã có phụ thân làm chủ!”
Nghe vậy Trác Công Quý liền đưa đôi mặt đỏ sọc liếc nhìn qua chỗ Trác lão gia. Trác lão gia gật đầu ra hiệu. Lúc này Trác Công Quý mới chịu buông tay cầm dao xuống, nhưng ánh mắt thù hận vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Bắc Cương!
Đường Bắc Cương cười nhạt: “Trác lão gia, có phải ông già rồi nên không cầm nổi đao! Ông đã mất một đứa chắt rồi mà bây giờ lại muốn con trai ông tới nộp mạng sao?” .
Trác lão gia nghe được sắc mặt tối lại, ông run lên vì giận.
Đường Bắc Cương lại được đà hung hăng: “Hay là ông muốn người tóc bạc tiễn người tóc xanh? Vậy thì để lão phu giúp ông toại nguyện, ta sẽ chém hết sạch con cháu nhà Trác gia để xem ông có còn điềm tĩnh được như vậy hay không?”
Ánh mắt Trác lão gia vừa có phần bi thương mà lại quyết đoán: “Chết tiệt! Hôm nay giữa Trác gia và gia tộc Đường Bắc, nếu không phải ngươi chết thì ta chết.”
Đường Bắc Cương cười nhếch mép.
Đột nhiên Trác lão gia hô lên: “ Con cháu nhà Trác gia!”
“Nghe rõ!” Tất cả người nhà Trác gia đồng thanh đáp lớn.
Trác lão gia dõng dạc: “Hôm nay Trác Gia và gia tộc Đường Bắc có cuộc chiến sinh tồn. Người nhà Trác gia ta trước giờ đều anh dũng xông pha trận mạc, không bao giờ chịu khuất phục đầu hàng! Hôm nay lại phải chịu một nỗi nhục lớn, người cả Trác gia quyết không để yên, trận chiến này sẽ chỉ kết thúc khi một trong hai người chết!”
“Phải! Có chết cũng không hối hận!”
“Phải! Có chết cũng không hối hận!”
“Phải! Có chết cũng không hối hận!”
Người Trác Gia đồng thanh hô lớn! Có chết cũng quyết không đầu hàng!
Đường Bắc Cương tức giận: “Ông già chết tiệt, ý ông nói là gia tộc Đường Bắc chúng tôi không xứng làm đối thủ của Trác gia các người? Khiến các người cảm thấy hổ thẹn?”
Trác lão gia đáp: “Đừng nói nhiều nữa!”
Bạo Quân liền lập tức lên tiếng: “ Trác lão gia, ngài đang bị trọng thương, xin hãy thận trọng!”
Đường Bắc Cương liền cười lớn: “Hahaha! Ông lão, đến trời cũng muốn giết người họ Trác các người. Vốn dĩ ta còn giữ đề phòng với ông, nhưng giờ đây xem ra ông mang trọng thương thì không đáng là đổi thủ của ta! Hôm nay, ông cũng không bảo vệ nổi con cháu nhà ông rồi.”
Trác lão gia trấn tĩnh ung dung đáp: “Đúng như những gì cháu ta nói! Võ công của gia tộc Đường Bắc cũng bình thường, cho dù ta có bị trọng thương nhưng cũng thừa sức để đấu với ngươi.”
Đường Bắc Cương: “Khoác lác! Lão phu không tính toán với ngươi! Dù sao thì hôm nay ta cũng sẽ giết sạch Trác gia từ già đến trẻ, không bỏ xót một tên nào.! Haha!.”
Đúng là kiêu ngạo hống hách!
Quá quắt!
Quá đáng lắm rồi!
Đúng là sự kiêu ngạo đáng khinh thường!
Nghĩ đến việc hoàng thượng vẫn đang có mặt ở đây…Hơn nữa xung quanh hai bên trái phải đều là cấm quân và hộ quân bao vây.
Đường Bắc Cương liền thay thúc thúc lên tiếng hòa hoãn: “Người nhà Trác gia nghe đây! Lập tức giao ra hộp thần. Nếu không sẽ bị trừng phạt. Kẻ nào phản kháng sẽ giết không tha.”
“Ha ha… Ha ha…”
Đột nhiên từ mái nhà mịt mù khói súng vang lại vài tiếng cười khúc khích.
Đường Bắc Cương quát lớn: “Rốt cuộc là tên tiểu nhân nào? Mau ra đây!”
“Tiểu Bạch, chúng ta đi xuống nào!”
Âm thanh vừa phát ra thì một bóng hình nhỏ nhắn đáng yêu từ trên mái nhà nhảy xuống. Một tấm màn thướt tha buông xuống, dáng người duyên dáng, trên tay ôm một con thú cưng màu trắng tinh khiết… Mặc dù khăn voan đã che kín mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây nhất định là một mỹ nữ đẹp nghiên ngước nghiêng thành.
“Cô ta trộm quần áo của tôi. Kia là bộ y phục tôi mới đem từ Tây Vực về còn chưa mặc lần nào.” Trác Uyển vừa đến đứng sau mọi người kêu lên đầy bất mãn.
Người này… lại chính là Như Ý!
Như Ý vốn định tìm một bộ y phục đi đêm, xuất hiện giống như một bông hồng đen vậy. Không ngờ lại tìm thấy bộ đồ voan mỏng màu cánh ve này sau vườn nhà, vừa nhìn đã thấy thích nên cô liền khoác luôn lên người.
Như Ý nhìn mọi người cười nói: “Thật là náo nhiệt! Chỗ này đúng là thú vị.”
Đường Bắc Khôi: “Cô là ai?”
Như Ý tay ôm lấy tiểu Bạch, miệng tươi cười ung dung đi lại trong chốn căng thẳng…
Đường Bắc Khôi quát lớn: “Cô rốt cuộc là ai?”
Như Ý đáp: “Ừm. Ta họ Lý, tên Tỷ Tỷ.”
Đường Bắc Khôi: “Tỷ Tỷ?”
Như Ý nghe xong liền cười: “Haha! Ngoan, đợi lúc nữa tỷ tỷ sẽ mua kẹo cho ăn nha!”
“Ha Ha Ha!” Tất cả mọi người nghe vậy liền cười lớn.
Đường Bắc Khôi đường đường là một thừa tường hơn 50 tuổi đầu lại gọi một tiểu nha đầu là tỷ tỷ, kì thực là rất nực cười.
Đường Bắc Khôi biết mình bị đem ra chế giễu, vô cùng tức giận!
“Đường Bắc Tĩnh! Bắt lấy cô ta!”
“Tuân lệnh.”
Đường Bắc Tĩnh liền cầm kiếm tiền về phía trước.
Trác Vân Phong bị thương nhưng vẫn cố gắng cầm kiếm định tiếp tục đối phó…
Như Ý liền quay ra mỉm cười: “Anh không cần đối phó với hắn ta nữa.”
Thanh kiếm từ phía sau lao đến.
“Cẩn thận.” Tất cả mọi người có mặt ở đó đều hét lớn.
Như Ý dường như không hề biết rằng mũi kiếm đằng sau lưng đang tiến về phía cô, có vẻ như cô cũng không hề lo lắng.
Đường Bắc Tĩnh thì cứ ghì chặt thanh kiếm tiến về phía Như Ý.
“Keng!” . Đột nhiên phát ra một âm thanh sắc bén. Như Ý không hề bị thương.
Tay của Đường Bắc Tĩnh giống như bị một lực lớn ngăn lại, miệng anh ta tê cứng và thanh kiếm thì gần như rớt xuống đất!
Như Ý liền quay người lại lạnh lùng nói: “ Ngươi thật đáng mặt đàn ông! Lại hạ thủ từ phía sau với một cô gái trong tay không có vũ khí. Ban đầu không có ý định giết ngươi, thế nhưng, loại người như ngươi e rằng sống cũng chẳng có ích gì.”
Đường Bắc Tĩnh tức giận: “Cô nói gì chứ? Bổn tướng quân…”
Như Ý hoàn toàn không đoái hoài đến hắn ta, liền quay ra nhìn người nhà Trác gia nói: “ Hình như lúc nãy chết một người? Ừm! Đứa trẻ tội nghiệp, trông khôi ngô tuấn tú, mới hai mươi tuổi đầu mà đã phải chết! Đúng là đáng tiếc! Ai muốn thay cậu ta báo thù?”
“Tôi.” Trác Công Phú cầm đao đứng dậy.
“Tôi!” Trác Vân Phong cũng không ngần ngại đứng lên.
“Tôi.” Một cao thủ của Trác gia đứng dậy.
“Tôi.”
“Tôi!”
“Còn tôi nữa!”
“Tính thêm tôi nữa!”
Người này nối tiếp người kia rồi tất cả mọi người đều đứng dậy. Trên mặt mỗi người đều biểu lộ rõ ý chí cứng rắn, kiên quyết không chịu khuất phục, không sợ cái chết.
Đột nhiên…
Một giọng nói non nớt vang lên: “Tôi phải báo thù ca ca.”
Một đứa trẻ tầm năm tuổi đứng dậy, trong tay cầm con dao gọt hoa quả dài tầm 3 đến 4 phân.
Như Ý bước đến chỗ cậu bé hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Tôi là Trác Phi!”
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Năm tuổi rưỡi!”
“Cậu biết võ không?”
“Không biết.”
Trác Phi lắc đầu, khuôn mặt non trẻ với đôi mắt tràn đầy sự căm phẫn.
Như Ý cười nói: “Người vừa nãy chết là anh trai của cậu sao?”
Trác Phi gật đầu.
Như Ý: “Vậy cậu đi đi! Đi báo thù cho đại ca của cậu.”
Trác Phi chỉ là một đứa trẻ, nó hoàn toàn không biết được tình thế hiện giờ. Trác Phi chỉ cảm thấy Như Ý khiến nó cảm thấy gần gũi có thể tin tưởng, lại có thể báo thù cho anh trai, thế là cậu bé liền cầm con dao gọt hoa quả bước ra.
“Trác Phi! Quay lại!” Trác Vân Phong nói lớn. Anh ấy đã mất đi một đứa em trai rồi, không thể mất thêm một đứa nữa.
Trác Địch đã chết rồi, Trác Văn Hi thì bị điều ra ngoài biên giới e rằng lành ít dữ nhiều. Trác Vân Phong chỉ còn lại đứa em duy nhất là Trác Phi.
Như Ý xua tay, cười đáp: “Đừng ngăn cản, để cho cậu ấy đi! Tiểu Phi, cậu có biết người ban nãy giết hại anh trai cậu là ai không?”
Trác Phi gật đầu, giơ tay chỉ Đường Bắc Tĩnh: “Là hắn ta dùng kiếm đâm ca ca.”
Sau đó Trác Phi lại chỉ Đường Bắc Cương: “Hắn ta đánh chết tam ca.”
Như Ý cười đáp: “Vậy cậu muốn giết tên nào?”
Trác Phi nhìn đi nhìn lại, do dự một lúc rồi đưa tay chỉ Đường Bắc Tĩnh.
Như Ý vỗ vai Trác Phi, cười nói: “Đi đi! Dùng con dao trong tay cậu báo thù cho ca ca giống như một nam tử hán vậy.”
Trác Phi có chút sợ hãi: “ Nhưng tôi không biết võ.”
Trác Phi vẫn còn nhỏ nên không biết rõ giữa Đường Bắc Tĩnh và Đường Bắc Cương ai lợi hai hơn ai, thế nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy việc sát hại người già là một việc không tốt. Vì thế nên cậu chọn Đường Bắc Tĩnh.
Như Ý đáp: “Mau đi đi. Không cần sợ, tỷ tỷ sẽ dõi theo cậu.”
“Được!” Trác Phi gật đầu rồi cắn răng cầm theo dao xông về phía của Đường Bắc Tĩnh.
“Quay lại!”
“Không được!”
“Mau quay lại!”
“Trác Phi, không được đi!”
Người của Trác gia liên tục kêu Trác Phi quay lại, không được đi nộp mạng.
Trác Công Phú, Trác Công Quý, Trác Viễn Hải,… thậm chí có người còn xông lên để cíu đứa trẻ về. Thế nhưng dường như tất cả bọn họ đều bị một bức tường vô hình ngăn cản, không thể xông qua được.
Trác Phi tay cầm dao xông đến chỗ của Đường Bắc Tĩnh.
Phập… mũi dao đâm thẳng vào phần bụng dưới của Đường Bắc Tĩnh.
Hắn ta hoảng sợ, không thể tin vào tình thế lúc này của mình… Hắn ta không thể hiểu nổi, không thể lí giải rằng tại sao bản thân lại chết trong tay một đứa trẻ mới năm tuổi. Lúc nãy rõ ràng hắn ta nhìn thấy đứa trẻ cầm dao chạy về phía mình, hắn muốn tránh… Thế nhưng cả người giống như bị cố định tại một chỗ, hắn không thể cử động được! Hắn chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn con dao đâm thẳng vào bụng mình….
“Không…Không thể nào…”
Đường Bắc Tĩnh mở miệng hét, liền nhổ ra máu…rồi ngã xuống đất. Đường Bắc Tĩnh chết.
Trác Phi sợ đến mức không rút dao ra, chạy ngay về trốn sau lưng Như Ý.
“Chết tiệt!”
Đường Bắc Cương gầm lên, dùng một cú đấm mạnh như núi thái sơn tấn công Trác Phi.
“Cậy lớn ức hiếp nhỏ! Không biết xấu hổ!” Như Ý cười nhạt rồi dùng tay gạt ra.
“A!”
Đường Bắc Cương đột nhiên kêu lên một tiếng, toàn thân như bị một tảng đá lớn đè nặng!
Tất cả mọi người có mặt lúc đó đều thấy rõ. Cô gái bịt mặt ấy vừa đánh lại người được coi là bậc thầy võ thuật hiện nay chỉ bằng một tay.
Lúc này, tất cả mọi người đều hò reo. Cô ấy rốt cuộc là ai?
“Lính đâu, mau bao vây cô ta lại, không được để cô ta tẩu thoát.” Đường Bắc Cương thấy tình thế bất ổn liền lập tức cho binh lính bao vây Như Ý.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò và kinh ngạc về cô gái thần bí đột nhiên xuất hiện này. Trác Phi – một đứa bé mới hơn năm tuổi lại có thể giết chết một cao thủ như Đường Bắc Tĩnh sao?
Không một ai tin cả.
Cũng không một ai cho rằng sẽ có một khả năng nào đó dù chỉ nhỏ nhất!
Thậm chí, khi mọi Trác Phi cầm dao gọt hoa quả đâm về phía Đường Bắc Tĩnh ngay trước mắt hàng ngàn người, không một ai ngăn cản!
Đến cả Đường Bắc Khôi. Đường Bắc Cương cũng không định ra tay cứu giúp!
Bọn họ cho rằng hoàn toàn chẳng có cớ gì phải ra tay!
Ai cũng cảm thấy, chẳng cần phải ra tay tương trợ!
Một cao thủ như Đường Bắc Tĩnh, sao có thể chết trước lưỡi dao gọt hoa quả của một đứa bé?
Nhưng sự thật đã khiến mọi người ngỡ ngàng!
Đương nhiên…
Ai cũng rõ, chắc chắn là do nữ nhân thần bí đó thao túng đằng sau!
Nhưng không ai biết cô ta đã làm thế nào!
Cô ta đã làm gì để một đứa bé 5 tuổi giết được một cao thủ tuyệt đỉnh!
Tất cả mọi người đã chứng kiến sự thật này!
Từ nay về sau, ba chữ “Đường Bắc Tĩnh” sẽ trở thành cái ung nhọt! Thành một vết nhơ!
Đường Bắc Tĩnh bị một đứa trẻ 5 tuổi lấy dao giết chết, sự tích này sẽ được ghi vào sổ sách, tiếng xấu muôn đời!
Mà vừa rồi Như Ý chỉ dùng một chưởng nhẹ đã đẩy lùi được Đường Bắc Cương, cô ung dung định thần, khí phách ưu nhã như vậy, càng làm người ta bất ngờ hơn!
Như Ý nhìn thị vệ căng thẳng chĩa giáo vào mình, cười nhàn nhã, xoa thú cưng trong lòng mình, nói: “Tiểu Bạch, đám người này không sợ chết sao? Tại sao rõ ràng biết mình sắp đi nộp mạng, lại vẫn nghe theo mệnh lệnh ngu xuẩn đó?”
Đường Bắc Khôi lạnh lùng nói: “Hay cho một tên nghịch tặc kiêu ngạo! Ở đây có hai ngàn cấm quân và binh sĩ! Phủ Trác Vương còn ba ngàn lính trang bị đầy đủ thủ ở ngoài kinh! Dù võ công ngươi cao cường đến mấy, cũng không thể địch nổi quân đội to lớn đến vậy đâu chứ?
Như Ý chậm rãi đi về phía Đường Bắc Khôi, nhàn nhã cười: “Chị đây kiêu ngạo vậy đấy! Thừa Tướng đệ đệ có gì không hài lòng à? Vậy ngươi có dám làm gì cơ chứ?”
“Ngươi…người…đừng tới đây!”
Đường Bắc Khôi cũng là cao thủ, nhưng giờ phút này lại sợ run bần bật, giật lùi từng bước, cuối cùng bước đến bạo quân!
Bạo quân cười lạnh!
Hắn khó khăn lắm mới lập ra kế hoạch tiêu giệt triệt để phủ Trác Vương!
Kết quả lại bị tên Đường Bắc Khôi phế vật này làm loạn hết cả cục diện!
Con cờ này, đúng là không dễ đi!
Bạo quân nhíu mày.
Như Ý cười nói: “Thừa tướng đệ đệ, hoàng đế của ngươi đang tức giận lắm đó! Nói xem, ngươi dám làm gì ta?”
Bạo quân cười lạnh: “Cô nương ngạo mạn quá!”
Như Ý cười: “Nữ nhân đâu chỉ biết dịu dàng như nước! Nữ nhân một khi hung dữ lên, còn sợ hơn nam nhân nữa đó!”
Bạo Quân cười lớn: “Nữ nhân hung dữ? Trẫm đã được thấy nữ nhân đẹp nhất giảo hoạt nhất, đến nay lại được gặp nữ nhân hung dữ nhất, đúng là được mở mang tầm mắt!”
Như Ý nghe vậy, thầm cười trong lòng, bên ngoài lại thể hiện vẻ hiếu kỳ hỏi: “Ồ? Nữ nhân đẹp nhất giảo hoạt nhất mà ngài nói là ai vậy?”
“Không liên quan đến ngươi!”
Bạo Quân lạnh lùng đáp.
Như Ý cũng không nhiều lời nữa, chỉ liếc đám người trong quân doanh, ai nấy cũng nghiêm túc, cẩn trọng, đầy sát khí!
Màn vừa rồi chỉ là chút sóng gió nhỏ thôi…
Như Ý bỗng đến đững giữa đám người, nói lớn: “Chuyện Trác gia hôm nay! Tất cả do tôi chịu trách nhiệm! Ai không phục, có thể đến so tài với tôi!”
Nói xong, ánh mắt cô sắc lẹm nhìn Đường Bắc Cương!
Lời vừa rồi, Đường Bắc Cương đã từng rất kiêu ngạo mà nói ra!
Bây giờ, cô xin được đáp lại!
Mạnh mẽ mà ngạo mạn!
Đường Bắc Cương ngỡ ngàng, nhưng nếu đối phương đã vậy, hắn cũng không sợ, đáp lớn lại: “Cô nương! Lão phu không phục công lực của cô! Nhưng, cô trẻ như vậy đã muốn chết, đúng là rất tiếc!”
Như Ý cười nói: “Nếu đã không muốn ta chết, vậy ông tự đến mà giết đi!”
Đường Bắc Cương vô cùng tức giận, nói: “Nhãi ranh bày đặt nói bừa! Đã nói là phải giữ lời! Lão phu phải dạy ngươi một bài học nhớ đời!”
Như Ý nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Lão tiên sinh! Ta thấy lo cho ông đấy! Ông là cây dù che chắn cho Đường Bắc gia tộc! Thử nghĩ mà xem, nếu ông chết rồi, con ông cháu ông, ôi, sợ là sẽ bị người ta giết sạch mất!”
Đường Bắc Cương khựng lại, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác nặng nề.
Ông hơi chần chừ, khí thế vì vậy cũng đi xuống.
Ông ta thành danh đã 50 năm, sánh vai với lão gia tử Trác gia, tung hoành thiên hạ, độc cô cầu bại!
Nhất là 20 năm gần đây, lão ẩn cư khổ luyện.
Công lực tăng thần tốc!
Lần này được Đường Bắc Khôi mời đi đối phó Trác gia, ông tự tin có thừa, tưởng rằng võ công tài giỏi, đến Trác gia lão gia tử lão cũng không thèm đặt vào mắt!
20 năm trước, lão và Trác lão gia tử ngang hàng, công phu không phân thắng bại.
Nhưng lão tự tin, Đường Bắc Cương hôm nay, công lực đã luyện đến đỉnh điểm!
Vậy nên mới có khí thế đi khiêu khích toàn bộ Trác gia!
Lúc này, gặp phải một tiểu cô nương, khí thế lại không ngừng đi xuống…
Đường Bắc Cương tuyệt đối không cho phép việc này xảy ra, đôi tay đầy mồ hôi run lên, tức giận nói: “Được! Nếu hôm nay ngươi giết được lão phu, gia tộc Đường Bắc xin nhận tội!”
“Cô nương! Không được!”
Trác lão gia tử vẫn giữ được khí thế như xưa, lại hiểu rõ tính khí đối thủ Đường Bắc Cương này, trong mắt hắn vừa rồi, vừa sinh sát khí!
Chỉ sợ…hắn sẽ đấu toàn lực, để bảo vệ danh tiếng!
Đường Bắc Cương một khi đã bạo phát khí thế giết người, thì không phải ai cũng ngăn cản được!
Cho dù không bị thương, Trác lão gia tử cũng không dám chắc người đó có chống cự nổi không!
Như Ý lại cười: “Lão gia tử đừng lo!”
Là ngươi?
Như Ý!
Trác lão gia tử âm thầm kích động, ông sớm đã đoán ra là Như Ý rồi! Tuy cô cố ý đổi giọng, lại che mặt, nhưng thiên hạ hiện giờ, có cô nương nào lại có công lực địch lại trời đất như vậy chứ?
Lúc này Như Ý chỉ cần gợi nhắc một chút, Trác lão gia tử đã kịp thời tỉnh ngộ!
Ông mỉm cười gật đầu ý bảo nàng cẩn thận.
Với công lực của Như Ý, Trác lão gia tử rất yên tâm.
Tuy người phải đối phó là cao thủ Đường Bắc Cương.
Nhưng, Như Ý hoàn toàn đủ sức đối phó được!
Trác lão gia tử rất có niềm tin!
Chính ông đã tự mình kiểm chứng!
Hơn nữa, hoàn toàn khẳng định!
Như Ý nếu đã luyện được tuyệt thế võ công mà Trác gia để lại – Lê hoa thần kiếm, vậy thì trên thế gia này không ai có thể là đối thủ của nàng!
Dù công lực của nàng có chút thua kém Đường Bắc Cương.
Nhưng, với sự linh hoạt đầy tinh tế trong kiếm thuật, có không thắng, thì cũng không thua được.
Vì vậy, Trác lão gia tử mới yên tâm gật đầu, để Như Ý xuất chiến!
Như Ý ung dung như chẳng có trận chiến lớn đầy căng thẳng nào sắp diễn ra.
Cô ôm Tiểu Bạch, cười hì hì vuốt lông nó.
Tiểu Bạch lại rất im lặng nằm trong lòng nàng, lười nhác nhíu mắt, không để ý gươm đao có thể đâm tới bất cứ lúc nào ở xung quanh!
Nhóc này, hình như ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ!
Những cái khác, nhóc chẳng hứng thú gì!
Xung quanh Đường Bắc Cương dấy lên từng đợt sóng mạnh, người xung quanh đều cảm giác như mình bị một bức tường vô hình đẩy ra đằng sau.
Đường Bắc Cương đã dồn sức chờ đợi…
Như Ý lại nhàn nhã nhìn lão, tràn trề tự tin.
Ai nấy cũng nín thở chờ đợi!
Bọn họ biết, trận đại chiến này, tiễn đã lên dây!
Chỉ đợi hiệu lệnh cuối cùng…
“Dừng tay!”
“Tất cả dừng tay”
Người đâu! Cung Tiễn thủ chuẩn bị! Ai dám manh động, giết chết không tha! Tất cả, giết chết không chừa một ai!”
Mệnh lệnh từ đâu vọng đến!
Ai cũng biết, lúc này có tư cách hạ lệnh xuống, chỉ có bạo quân!
Hắn khoan thai đứng lên, gương mặt lạnh nhạt, nhìn cao thủ trong trận doạnh của gia tộc Đường Bắc và Trác gia…
Nhìn sự căng thẳng, kích thích trên gương mặt họ, nhìn khí thế như sắp bùng nổ của cuộc đại chiến…
Bạo quân lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ các ngươi không ai coi trẫm ra gì à? Hôm nay trẫm đến để đề nghị kết thông gia! Là ngày để các ngươi chém giết lẫn nhau à? Trong mắt các ngươi, rốt cục ai mới là chủ nhân của thiên hạ này?”
Bạo quân nổi cơn thịnh nộ, liếc người nhà Trác gia, nói: “Chẳng lẽ là Vương phủ Trác các ngươi?”
Hắn lại nhìn đám người Đường Bắc Cương, Đường Bắc Khôi: “Hay là Đường Bắc gia tộc các ngươi muốn tạo phản?”
Bạo quân bỗng nổi giận đùng đùng, khiến hai gia tộc đều thở phào một hơi!
Thực ra, Trác gia và Đường Bắc gia tộc chém giết nhau, không phải là chuyện tốt!
Hai đại gia tộc, mấy trăm năm nay đối đầu nhau!
Không ai hơn ai!
Cũng chẳng ai kém ai!
Nếu thật sự phải chém giết, kết quả cuối cùng là cả hai cùng thương vong!
Có vô số những dẫn chứng như vậy trong lịch sử!
Đường Bắc Khôi không biết tiểu cô nương kia là ai, nhưng rất rõ ràng, đối phương đứng về phía vương phủ Trác!
Nếu đã là bạn của địch
Thì cũng là địch!
Tiểu cô nương này võ công không thể xem thường, nhỡ thật sự đánh bại được Đường Bắc Cương, vậy kết quả thật không dám tưởng tượng!
Sợ là Đường Bắc gia tộc không còn ngày ngóc đầu được nữa!
Đã có một Đường Bắc Tĩnh bị một đứa trẻ năm tuổi giết chết, tiếng xấu đồn xa rồi!
Rồi đến cao thủ tuyệt thế đại tông sư Đường Bắc Cương nữa, bị một cô nương vô danh đánh bại…
Mặt mũi Đường Bắc gia tộc để đi đâu?
Đường Bắc Khôi biết bạo quân đứng ra lúc này, là đang giúp hai gia tộc…
Hắn đương nhiên cũng rất biết đối nhân xử thế, vôi nói: “Hoàng thượng thứ tội! Vi thần phụ lòng hoàng thượng! Đường Bắc gia tộc và Vương phủ Trác mấy trăm năm nay cống hiến vì triều đình, vì Hoàng Thượng! Chú thù oán riêng này, không nên tính toán nhiều!”
Trác gia mất một Trác Địch!
Đường Bắc gia tộc mất mộc Đường Bắc Tĩnh!
Với hắn, thế mà lại là chút thù oán riêng ư?
Tên Đường Bắc Khôi này, đúng là tên vô tình vô nghĩa!
Người Trác gia ai nấy đều cười khỉnh!
Ít nhất, lão già này cũng rụt cổ rồi!
Dáng vẻ kiêu căng của hắn, hoàn toàn bị cô nương che mặt kia đạp tan tành rồi!
Trác Công Quý nói: “Chút oán thù riêng? Phải chăng trong mắt thừa tướng, mạng người đều chỉ như chút thù oán riêng thôi sao?”
Trác Văn Phong tức giận nói: “Mạng người Đường Bắc gia tộc không đáng tiền, nhưng mạng người Trác gia thì có, ngược lại, lại rất quý giá!”
Như Ý mỉm cười, nhìn bạo quân: “Lời của hoàng đế ông nói, đúng là chẳng có tác dụng thật! Người Trác gia hình như không tín phục ông lắm thì phải?”
Như Ý rõ ràng đang cười nhạo!
Ông muốn hòa giải à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK