Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 455: Vẻ mặt cười vô hại




”Như Ý tỷ tỷ, tiểu Thần tìm tỷ khổ lắm đó!” Mộ Dung Tinh Thần một mặt thiện lương, xứng với vẻ phong hoa tuyệt đại của hắn.



Như Ý cũng không ngờ tới có thể gặp được Mộ Dung Tinh Thần ở đây, bởi vì từ lúc rời đi cùng Thác Bạt Liệt bọn họ đã không biết bao lâu rồi chưa gặp mặt, hiện giờ gặp lại, còn dưới tình huống này, trong mắt cô, tiểu Thần có một trái tim rất đơn thuần cho nên xuất hiện ở đây không thể không khiến cô có chút lo lắng.



”Tiểu Thần, xin lỗi, tỷ không nên lâu như vậy không liên lạc cho đệ!” Như Ý cũng nghĩ là quan hệ tỷ đệ nên mải ôn chuyện cũ, có điều ánh mắt sau lưng thật nóng bóng khiến cô phải quay đầu lại, chủ nhân của ánh mắt kia là Cát Lượng, chỉ là hắn thấy ánh mắt của Mộ Dung Tinh Thần có chút kỳ quái.



”Huyền trang chủ, mau giải thích đi!” Những người kia bởi vì có chút rảnh rỗi nên cuối cùng gợi lại chuyện chính sự hôm nay.



Huyền Dạ nói với Như Ý về thần thoại của màu sắc đèn Khổng Minh và chất đốt không giống nhau sẽ phát ra màu sắc không giống nhau khiến những người ngồi ở đây trợn mắt há hốc mồm.



”Mọi người cũng biết, nếu cưỡng chế mở ra thì chắc chắn không thể, điều này rất dễ để chứng minh, hiện tại người của Huyền Thiết sơn trang đồng lòng đưa ra quyết định, đem Hắc Huyền Lệnh lên đài danh dự của chúng tôi để tìm ra người có năng lực tìm được điều bí ẩn trong đó, cho nên, trong lúc này, hi vọng mọi người có thể để cử người mà mọi người biết!” Huyền Dạ dựa vào phân phó của Như Ý, nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn cho mọi người.



Nhất thời, mọi người tuy tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã có tính toán của mình, e là đã sớm có kế hoạch rồi.



Huyền Dạ quét mắt nhìn xung quanh một lượt sau đó rời khỏi, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, dường như gặp được chuyện vui gì đó.



Bên này Huyền Dạ vừa rời khỏi, rất nhiều người cũng vội vã đi theo, chỉ e là nghĩ cách bàn bạc chuyện sau đó, muốn giao người ra để hãm chân Huyền Thiết sơn trang lại, còn đi tìm hiểu thực hư thế nào, những thứ này đều có khả năng.



”Các vị đợi một lát!” Lúc Huyền Dạ rời đi chưa được bao lâu thì một thư đồng chạy đến chặn ở cửa.



Mọi người vừa nhìn thấy cửa bị chặn lại, cũng không cố gắng rời khỏi, lặng lẽ ngồi xuống đợi thư đồng kia nói tiếp.



Thư đồng kia thấy mọi người yên lặng mới mở miệng: ”Vừa nãy Trang chủ cũng chúng tôi đã nói thiếu một câu, mong mọi người thứ lỗi, trang chủ của chúng tôi đã nói, các môn phái sơn trang gì đó, nếu phái người đến, vậy thì có thể đi trước, đợi đến lúc bí ẩn kia được giải, trang chủ của chúng ta nhất định sẽ mời các vị đến xem!” Thư đồng kia nói xong cũng không để ý đến phản ứng của mấy người ở đó mà đi thẳng ra ngoài.



Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không biết vị trang chủ này muốn làm gì.



”Đại ca, ngươi tính thế nào?”



Đi ra từ đại sảnh, Cát Lương vẫn đang trao đổi với Cát Băng, đối với quyết định đột ngột của Huyền Thiết sơn trang có chút khó hiểu.



”Ta hiện tại không hiểu, tên Huyền Dạ này rốt cuộc muốn làm gì?” Cát Lượng nhức đầu, chủ yếu là do không giống với kế hoạch ban đầu của hắn.



Hắn cũi đầu trầm tư, trong chốc lát chưa nghĩ ra được đây rốt cuộc là chuyện gì, Cát Băng biết Cát lượng đang cúi đầu suy nghĩ, đây là thói quen của hắn, đột nhiên Cát Lượng nghĩ đến gì đó, lát sau liền ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cát Băng.



”Gần đây ngươi điều tra sơn trang này có phát hiện cái gì bất thường không? Huyền Thiết sơn trang này tuy người tài không ít, nhưng dường như tình cảnh hôm nay thực không phải là người bình thường có thể làm được, hơn nữa dường như không chiêu nạp thêm nhân tài mới!”



Cát Băng nhíu mày, có gắng nhớ lại: ”Đại ca, quả thực không nhìn ra được có gì đặc biệt, chỉ e cũng chỉ có thực lực ngang ngửa chúng ta, còn cái khác thì không còn gì.”



Cát Lượng nghe xong lời nói của Cát Băng liền rơi vào trầm tư, hiện tại đang tính sai một bước, không biết nên làm thế nào tiếp theo. Lúc hắn đang nghĩ mãi không ra thì Cát Băng đột nhiên hô lên một tiếng.



”Đúng rồi, đại ca, đệ phát hiện ra một vấn đề, gần đây Huyền Dạ đối với cô nương Như Ý có chút không giống người thường, hình như Như Ý là người mở ra Hắc Huyền Lệnh!”



Cát Lượng nghe Cát Băng nói vậy, cảm xúc có chút phức tạp: ”Ngươi nói lời này, ngươi cũng biết vốn dĩ Thiết Huyền sơn trang không có Hắc Huyền Lệnh, bọn họ đối với Như Ý khác biệt, vậy thì chắc chắn trong đó có vấn đề. Ngươi phải nhớ luôn luôn theo dõi quan hệ của bọn họ có gì thay đổi không, còn về phần cái khác, chúng ta tuy không rõ nhưng không thể để lộ ra chút manh mối nào, cho nên ngươi phải cẩn thận, có chuyện gì thì nói cho ta!” Cát Lượng suy cho cùng vẫn lớn hơn Cát Băng, suy nghĩ vấn đề vẫn thấu đáo, thận trọng hơn rất nhiều.



Cát Băng thấy ca ca mình nói cũng tính toán thận trọng, bèn đáp một câu sau đó rời đi.



Cát Băng đi rồi, xung quanh trở nên an tĩnh, chuyện Cát Lương vẫn luôn nhớ trong lòng, rồi lại nghĩ đến đến cái người tên là Mộ Dung Tinh Thần, vừa nãy Mộ Dung Tinh Thần ở đại sảnh dọa được hắn, bởi vì tên kia tính tình trẻ còn, hơn nữa so với khuôn mặt Mộ Dung Tinh Thần lạnh lùng mà đêm hôm đó hắn nhìn thấy, ngoài dung mạo giống nhau ra thì hắn hoàn toàn không thể nghĩ đến đó là cùng một người.



Chẳng lẽ là ngụy trang ư? Nhưng sao lại không ngụy trang hết toàn bộ? Cát Lượng không hiểu, xem ra chuyện này không đơn giản như vậy.



Lúc này ở đại sảnh, Mộ Dung Tinh Thần tỏ ra vô cùng kích động, Như Ý nhớ hắn, vậy tức là hắn vẫn có địa vị trong lòng Như Ý rồi. Nhận thức được điều này so với việc hắn ăn mật còn ngọt hơn.



”Chủ nhân!” Hồng Đậu không tiếng động bước vào phòng của Mộ Dung Tinh Thần, nhìn thấy người kia vẻ mặt cảnh xuân vô hạn, loại biểu cảm này, Hồng Đậu chưa từng thấy qua, cho nên trong nháy mắt nàng có chút ngây người, Mộ Dung Tinh Thần thu lại nét cười, nhìn về phía Hồng Đậu.



Hồng Đậu có chút thất vọng, cứ nghĩ tiểu chủ nhân lại quay lại, không ngờ Mộ Dung Tinh Thần thu lại nét cười, biểu cảm trên mặt vẫn đơn thuần như vậy.



”Hồng Đậu tỷ tỷ, tỷ đến rồi à?!” Mộ Dung Tinh Thần đi tới trước mặt Hồng Đậu, túm lấy ống quần cô, giống hệt vẻ mặt của một đứa trẻ.



Hồng Đậu vui vẻ nhìn về phía Mộ Dung Tinh Thần: ”Tiểu chủ nhân, hôm nay ở đại sảnh người cũng thấy rồi, ngươi xem chuyện này…” Tuy giờ phút này Mộ Dung Tinh Thần tỏ ra vô cùng ngây thơ, có điều Hồng Đậu vẫn có chút lo lắng.



”Ừ” Mộ Dung Tinh Thần nghe Hồng Đậu, cũng biết đây là lúc nói chuyện chính sự. Ngượng ngùng buông tay đang ôm chân nàng ra sau đó đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vẻ mặt bạo dạn nói: ”Người ta muốn chúng ta làm thế nào thì chúng ta làm thế đó!” Nói xong, Mộ Dung Tinh Thần còn bày ra vẻ mặt cười vô hại.



Hồng Đậu nghi hoặc nhìn Mộ Dung Tinh Thần, dường như có chút không hiểu.



Có điều, hiện tại Mộ Dung Tinh Thần vẫn nghĩ đến Như Ý, trong mắt đều long lanh, không có chút lo lắng nào như Hồng Đậu.



Đột nhiên hắn vân vê miệng, bộ dáng giống như nhớ đến gì đó, quay đầu phân phó Hồng Đậu: ”Tỷ đi làm một tấm bán đồ về nơi kia đi, ta muốn xem xem, đến lúc đó nếu không có sơ hở, ta sẽ đưa Như Ý đến đó, tỷ ấy khẳng định rất muốn!”



Hồng Đậu nghe câu này của Mộ Dung Tinh Thần, trong lòng vốn đang vui vẻ, nghĩ đến chủ nhân đã cân nhắc xong hết rồi, có điều chưa được bao lâu đã bị câu nói sau đó đánh gãy, có điều phận làm thuộc hạ, bổn mệnh là phục tùng, sao có thể có ý kiến gì cơ chứ.



Như Ý thấy Huyền Dạ làm việc suôn sẻ như vậy, trong mắt tràn đầy tán thưởng.



”Huyền Thiết à, người ngươi tìm được quả thực không tệ!” Như Ý khoanh tay đứng nhìn cảnh sắc bên ngoài nói với Huyền Thiết, tuy không nhìn thấy mặt của Như Ý nhưng Huyền Thiết vẫn cảm nhận được sự tán thưởng cùng vui sướng của cô, dường như thấy được tất cả trong mắt cô đều là hi vọng.



”Ban đầu thuộc hạ cũng là thấy cách làm người của Huyền Dạ không tệ cho nên mới để hắn ra nhập sơn trang, cũng không coi như là uổng phí võ công với tính cách khôn khéo của hắn!” Huyền Thiết thấy Như Ý thích Huyền Dạ như vậy, tảng đá trong lòng cũng buông xuống, lần trước Huyền Dạ nói với mình tìm được môn chủ, lúc ấy hắn càng coi trọng Huyền Dạ hơn.



”Môn chủ, ngài tìm thuộc hạ ạ?”



Như Ý thu hồi tầm mắt của mình, nhìn về phía Huyền Dạ cười cười: ”Huyền Dạ, chuyện kế tiếp, các ngươi chỉ cần theo dõi. Còn cái khác, tạm thời không cần quan tâm đến, xem xem rốt cuộc là ai nhòm ngó thứ này, người nào chưa hành động, vậy thì có khả năng là người mà chúng ta cần tìm!” Sắc mặt Như Ý ôn hòa, không chút để tâm, dường như mọi chuyện đều nằm trong tính toán của cô.



Huyền Dạ nghe theo lời dặn dò của Như Ý, sau đó rời đi, có điều Như Ý quả đúng là rất hài lòng với Huyền Dạ, nhưng lại không phân phó thêm việc gì khác.



”Gần đây có người nào phát hiện ra các người với ta có mối quan hệ khác không?” Trong lúc không để ý, Như Ý đã bước khỏi phòng, đứng trong sân hướng mắt về phía xa xăm.



”Thưa môn chủ, gần đây hình như Cát Băng có chút động tĩnh, thỉnh thoảng phái người đi thăm dò, bọn thuộc hạ đã để lộ chuyện môn chủ đối đãi khác biệt ra ngoài, thuộc hạ nghĩ đối phương cũng ý thức được điểm này, cho nên mới theo đến như vậy, nhưng chắc là do chủ nhân Huyền Thiết ở đây cho nên không dám đến gần!” Huyền Dạ đem mấy chuyện mình phát hiện ra nói cho Như Ý.



”Chủ nhân, thuộc hạ cảm thấy Mộ Dung Tinh Thần…” Huyền Dạ nhớ tới chuyện hôm nay ở trong đại sảnh, Phi Yên cũng tiếp tên Mộ Dung Tinh Thần kia, cho nên nhất thời không biết có nên nói những lời này không.



Như Ý nhíu mày, nhưng cũng không ảnh hưởng đến suy xét của cô, cô nhìn Huyền Dạ một cái, mang theo một loại khí thế: ”Nói tiếp đi, ở đây không có người ngoài, có gì thì cứ nói thẳng!” Như Ý đối với thuộc hạ của mình trước giờ đều hi vọng đối phương tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, đặc biệt là lúc dưới tình huống không rõ thế giới bên ngoài như bây giờ.



”Vâng!” Huyền Dạ vừa thấy Như Ý nghiêm túc như vậy, nhổ một ngụm nước miếng sau đó nói tiếp: ”Thuộc hạ cảm thấy phía sau Mộ Dung Tinh Thần không đơn giản, tên kia đúng là kỳ lạ, thoạt nhìn giống một thiếu niên đơn thuần nhưng có thành tựu như hiện giờ, hơn nữa xem chừng, Hồng Đậu kia cũng chính là chủ nhân của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, thế nhưng lại cung kính với hắn như vậy, quả thực là kỳ quái!” Sau khi nói xong, Huyền Dạ cũng dứt bỏ nỗi bận tâm, vì an nguy của môn chủ, hắn cũng phải đem chân tướng của sự việc với vấn đề có khả năng xảy ra nói rõ ràng cho Như Ý.



Tay Như Ý đang vân vê những bông hoa, thoạt nhìn như sờ rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cánh hoa bị nhàu nát, trông vô cùng yếu ớt, thiếu sức sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK