Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 390: Cho ngài biết tay




“Chẳng lẽ những phi tần khác không có động tĩnh gì sao?” Bình tài nhân hỏi ra nghi ngờ vừa nảy ra trong đầu mình.



“Hì hì.” Đình Lan cười chủ tử của mình lại nhất thời hồ đồ: “Nương nương, chẳng lẽ người không biết những người này đều sợ Hoàng hậu nương nương sao, chỉ sợ người tiếp theo bị xử chính là mình, bây giờ nào dám đi lấy lòng Hoàng thượng, bọn họ nghĩ rằng nhất định Hoàng hậu sử dụng thủ đoạn gì mới mê hoặc Hoàng thượng đến mức này, bọn họ là đang đợi ngày Hoàng thượng chán ghét Hoàng hậu nương nương đấy ạ!”



Nghe xong lời Đình Lan nói, Bình tài nhân cũng coi như đã từng tranh chấp với Như Ý, nhịn không được hừ lạnh, chế giễu những người kia nhát gan và không biết rõ chân tướng, Như Ý nào bởi vì khuôn mặt mà làm Hoàng thượng say mê, tất nhiên còn có chiêu trò khác, nếu như ngồi chờ chết, vậy thì chỉ có chờ đợi cả đời.



“Ngươi đi chuẩn bị một chút đi!” Bình tài nhân cũng biết bình thường Hoàng hậu kiêu ngạo, chỉ sợ chưa chắc sẽ muốn đến chỗ của Hoàng thượng, giống như lần đầu tiên gặp cô, cô mang khuôn mặt bình thường như vậy, còn dám vênh váo đắc ý, không chút nào e ngại với Hoàng thượng, khi đó mặc dù Bình tài nhân rất bất mãn, nhưng cũng rất bội phục khí thế đó của cô.



Đình Lan rất biết điều lui xuống, cơ hội tốt như vậy, tất nhiên nàng ta cũng hi vọng chủ tử của mình nắm thật chắc, nếu như Bình tài nhân thăng tiến, như vậy nàng ta chính là chị cả trong đám cung nữ trong cung này rồi, phải biết khi Bình tài nhân bị giam kia nàng ta bị những người đó xa lánh, còn có một số người gây khó dễ rồi giễu cợt, nếu không phải nàng ta nghĩ đến sẽ còn có một ngày trở mình, chỉ sợ giờ phút này đã sớm điên rồi, nàng ta chính là muốn trả thù.



Bóng đêm dần dần buông xuống.



Chồng tấu chương bên cạnh Thác Bạt Liệt cũng dần dần hạ thấp, nhưng cũng không thấy tâm trạng của hắn tốt hơn, ngược lại là rất bực bội, bởi vì hắn cảm thấy mình bị coi nhẹ rồi.



Đúng vậy, thật ra hắn đang đợi Như Ý, chờ cô đến thăm hắn, gọi hắn dùng bữa, nhưng thời gian đã muộn vậy rồi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu, điều này khiến hắn có loại cảm giác thất bại nặng nề.



“Hoàng thượng, trời đã muộn rồi, ngài dùng bữa đi!” Lý công công nhìn thấy Hoàng thượng buồn phiền như vậy, cũng không có cách nào, ông ta cũng chú ý thấy Hoàng thượng liên tục nhìn ra ngoài cửa, đi theo bên cạnh Hoàng thượng lâu như vậy, cũng biết suy nghĩ của ngài, đối với Hoàng hậu, trong lòng ông ta cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.



Thác Bạt Liệt nhíu mày, trong lòng vô cùng xoắn xuýt, muốn đi ăn cơm, mặc kệ người kia, nhưng lại sợ rằng cô vẫn đang đợi mình.



“Hoàng thượng…” Một giọng nói vô cùng trong trẻo từ ngoài cửa vang lên, giọng nói dễ nghe như vậy, lại có mấy phần giống với Như Ý.



Thác Bạt Liệt nghe thấy, trong lòng vui vẻ, nhìn về phía người tới, đợi sau khi nhìn thấy rõ, vẻ mặt lạnh xuống: “Ngươi đến làm gì?”



Không thèm để ý đến lạnh nhạt của Thác Bạt Liệt, thật ra Bình tài nhân vẫn đang đợi, thấy mãi mà Thác Bạt Liệt vẫn không đi ra ngoài, cũng biết xem ra mình có thể lợi dụng, thế mới có một khúc nhạc đệm như vậy.



“Hoàng thượng, màn đêm đã buông xuống, ngài phê duyệt tấu chương cũng đừng để đói bụng, dù thế nào ngài cũng phải vì giang sơn xã tắc mà giữ gìn sức khỏe!” Bình tài nhân chậm rãi đến gần Thác Bạt Liệt, giọng nói ngọt ngào mang theo lo lắng, trái lại điều này khiến Thác Bạt Liệt cảm thấy hưởng thụ, sắc mặt nhìn Bình tài nhân mới hòa hoãn hơn.



“Chuẩn bị bữa tối đi!” Cuối cùng cảm thấy mình là vua một nước, tội gì vì một người phụ nữ mà như vậy, ‘bộp’ một tiếng Thác Bạt Liệt đóng tấu chương trong tay lại, dặn Lý công công.



“Vâng!” Lý công công vui vẻ, cười cảm kích với Bình tài nhân, sau đó vội vàng lui xuống đi chuẩn bị.



Bình tài nhân thấy Thác Bạt Liệt mệt mỏi xoa xoa gáy mình, mệt mỏi nhắm mắt lại.



Nàng ta từ từ đến gần Thác Bạt Liệt, bàn tay mảnh khảnh xoa bóp cho hắn.



Thác Bạt Liệt chợt ngửi thấy một mùi hương trong sạch, vậy mà khiến hắn say mê, không nhịn được hít một hơi, bả vai và gáy truyền đến cảm giác mềm mại khiến cơ thể hắn thả lỏng.



Không biết vì sao, Thác Bạt Liệt cảm thấy hôm nay Bình tài nhân có chút khác biệt, mùi hương trên người này vô cùng dễ chịu, khiến hắn muốn chìm đắm trong đó.



“Hoàng thượng, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mời ngài dùng bữa!” Khi Thác Bạt Liệt cảm thấy mình sắp say rồi, lời nói của Lý công công cắt ngang thần trí đang say mê của hắn, đôi mắt mê ly ngước lên nhìn Lý công công, sau đó gật đầu.



Bình tài nhân thấy Thác Bạt Liệt từ từ thả lỏng, còn mang theo vẻ hưởng thụ, trong lòng vui vẻ, xem chừng thứ này có tác dụng rồi, càng vui vẻ thì động tác trên tay lại càng tích cực, giờ phút này nghe thấy phải ăn cơm, mặc dù hơi bất mãn, nhưng nàng ta không có biểu cảm gì, xem ra ngày đầu tiên thứ này đã có hiệu quả tốt như vậy, như vậy…



Nhưng lúc này tâm trạng Tử Yên lại không hề tốt chút nào, nghĩ đến vừa rồi cô cũng không ăn nhiều, rõ ràng Thác Bạt Liệt này từng nói muốn đến chỗ mình dùng bữa, bây giờ thì hay rồi, sắc trời cũng đen kịt rồi mà chưa có ai đến, rõ ràng muốn cho mình leo cây.



“Hoàng hậu, nếu như người để ý, người đi đến mời Hoàng thượng đi, phải biết rằng có lẽ Hoàng thượng quá mức bận rộn việc nước, cho nên quên rồi!” Tử Yên nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng hậu, biết rõ ràng trong lòng Hoàng hậu cũng lo lắng, nhưng lại sĩ diện, thế nào cũng không muốn tự mình đi mời.



Như Ý nghe thấy Tử Yên nói như vậy, ngẩng đầu liếc Tử Yên: “Ngươi cho là như vậy sao? Rõ ràng hắn không để ta vào mắt nên mới quên được, đàn ông chính là như vậy!” Như Ý hơi tức giận, ngay cả sự lạnh nhạt lúc bình thường cũng biến mất.



Tử Yên bị lời nói của Như Ý chặn lại, không biết nói gì, nhưng nàng ta luôn cảm thấy Hoàng thượng không phải là loại người như vậy, đi theo bên cạnh Hoàng thượng lâu thế rồi, nàng ta hiểu rất rõ địa vị của Hoàng hậu trong lòng Hoàng thượng, sao có thể dễ dàng quên chứ.



“Có lẽ, có lẽ là Hoàng thượng cũng đang đợi Hoàng hậu đến mời người đi dùng cơm, phải biết đàn ông cũng có lòng tự ái của mình, hơn nữa còn là đương kim Thánh Thượng.” Đây là lý do duy nhất mà bây giờ Tử Yên có thể nghĩ đến.



Như Ý nhíu mày, mặc dù không đáp lời Tử Yên, nhưng coi như cũng nghe lọt tai rồi, cô bình tĩnh ngồi xuống, tự hỏi có phải mình phán đoán sai rồi hay không.



Tử Yên thấy Hoàng hậu bình tĩnh lại, nghĩ đến Hoàng hậu nghe lọt lời mình nói, trong lòng mới yên tâm hơn, mặc dù thích Hoàng thượng, nhưng nàng biết trong lòng Hoàng thượng chỉ có Hoàng hậu, vì vậy nàng ta cũng thích cả Hoàng hậu, hi vọng bọn họ có thể ở bên nhau, lúc trước Hoàng hậu lấy thân phận của Như Ý tiến vào Hoàng cung, khi đó mặc dù nàng ta từng khổ sở, nhưng chứng kiến Hoàng thượng chậm rãi chuyển dời tình cảm đối với Hoàng hậu lên người Như Ý, nàng ta luôn vô ý tác hợp hai người, nói những lời tốt đẹp về Hoàng thượng trước mặt Như Ý.



Bây giờ Hoàng hậu trở về, Hoàng thượng mất mà tìm lại được, tất nhiên trong lòng lại càng vui vẻ hơn, nàng lại càng muốn trợ giúp Hoàng thượng giữ lấy trái tim Hoàng hậu, trong lòng nàng biết Hoàng hậu có suy nghĩ độc lập tự chủ, cho nên nàng càng phải làm nhiều hơn.



“Tử Yên, ngươi đi thăm dò chút xem bây giờ Hoàng thượng đang làm gì?” Cuối cùng sau khi đấu tranh tư tưởng thật lâu, Như Ý vẫn quyết định như vậy, phụ nữ, mặc dù trước kia bản thân là đặc công mạnh mẽ, nhưng dù sao đó cũng là lúc cô chưa từng yêu bất kỳ ai, bây giờ xác định chắc chắn mình có tình cảm với Thác Bạt Liệt, vì vậy cô biết có lúc mình cũng cần phải thay đổi.



Tử Yên nghe xong, vội vàng đáp lời rồi lập tức ra khỏi Phượng Nghi cung.



“Chủ nhân, chủ nhân…” Tử Yên vừa ra ngoài, cũng không biết Bạch Dực cả nửa ngày nay đi đâu, vậy mà bây giờ xuất hiện trước mặt Như Ý, nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Như Ý, ánh mắt lóe lên vẻ bi thương, nhưng rất nhanh nó đã thu lại tình cảm của mình, gọi Như Ý vẫn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình.



Như Ý giật mình, nhìn xung quanh một lượt, không thấy có ai, lúc này mới ôm lấy Bạch Dực, trong lòng bắt đầu nói chuyện với nó.



“Bạch Dực, có chuyện gì sao? Về muộn như vậy?” Như Ý nghi ngờ, xem ra Bạch Dực cũng không muốn để Tử Yên biết sự tồn tại của mình.



“Chủ nhân, hôm nay khi ta đến Trác phủ gặp một chuyện!” Bạch Dực vội vàng kể chuyện mình gặp ở Trác phủ cho Như Ý.



Như Ý chau mày, vậy mà không biết sẽ có chuyện này: “Chuyện gì, nói kỹ càng cho ta nghe xem!”



Thế là, Bạch Dực kể lại kỹ càng chuyện mình gặp phải ở Trác phủ, từ lúc nó giao đồ đến, kể lại một lượt từ đầu đến đuôi.



Như Ý càng nghe, sắc mạt càng kém.



“Như vậy nói, chuyện ca ca ta biết võ đã bị người ta phát hiện sao?” Như Ý vẫn luôn không muốn võ thuật của ca ca bị lộ ra ngoài, sở dĩ cẩn thận như vậy, một là vì có thể có chút chuẩn bị khác trong tình huống bất lợi, một mặt khác là vì nếu như biết hắn biết võ thuật, tất nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn, phải biết nếu hắn biết võ thuật mà lại che giấu, như vậy sẽ khiến mọi người nghi ngờ, tất nhiên trong đó bao gồm cả Thác Bạt Liệt, thậm chí nghĩ đến người có lòng nghi ngờ nặng như Thác Bạt Liệt, nhất định sẽ cho rằng Trác Lỗi có âm mưu gì.



Bạch Dực cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng cũng may lúc ấy Trác Lỗi cũng không có biểu hiện vượt trội quá: “Chủ tử yên tâm, tình huống lúc ấy giống như là Trác Lỗi cố ý cho đối phương cướp được đồ, vì vậy cũng không sử dụng công phu gì, chỉ là tượng trưng vung ra mấy chiêu, hơn nữa lúc ấy ta xuất hiện, có lẽ bây giờ người kia còn không biết mình bị cái gì đánh úp đâu!”



Nghe thấy Bạch Dực nói như vậy, trái lại Như Ý cũng yên lòng, đoán chừng đối phương sẽ cho rằng chỉ bởi vì Trác Lỗi là người của Trác phủ, học được mấy chiêu nhưng cũng không thông thạo.



Chỉ là, cô lập tức nghĩ đến thứ mà Bạch Dực nói: “Ngươi biết đó là thứ gì không?” Từ lúc nào mà ca ca mình có thứ có thể khiến người khác coi trọng, hơn nữa còn muốn chiếm đoạt chứ?



Bạch Dực nhíu mày: “Bẩm chủ tử, ta cũng không biết, có thể chỉ có hỏi Trác Lỗi mới biết, hơn nữa dường như đối phương là người trong cung, dường như còn là người trong cung Hoàng thượng.” Bạch Dực nói xong, còn cẩn thận nhìn sắc mặt Như Ý.



Mặc dù Như Ý hơi giật mình, sao Thác Bạt Liệt lại biết vật kia tồn tại, nhưng mà cũng biết Thác Bạt Liệt vốn không ngốc như bình thường mình thấy, được rồi, thật ra cô có hơi đánh giá cao bản thân, nhưng kể từ khi biết những âm mưu đó là do Thác Bạt Liệt gây ra, cô cũng không dám coi thường Thác Bạt Liệt nữa. Chỉ là lập tức nghĩ đến rằng, dường như phía sau còn có người dẫn dắt, nhưng không biết rốt cuộc người đó là ai.



“Có người đến!” Bạch Dực phản ứng kịp thời, nhoáng cái nhảy đến một góc khuất trốn đi.



Như Ý ngẩng đầu, trông thấy Tử Yên đi vào, chỉ là cô đã lập tức bắt được khó xử nơi khóe miệng Tử Yên.



“Sao thế?” Như Ý nhìn thấy hiếm khi Tử Yên có biểm cảm thế này, tất nhiên biết có chuyện rồi, nhưng là chuyện gì đây? Như Ý đoán rằng chắc chắn Thác Bạt Liệt tự ăn rồi, nên Tử Yên mới khó xử, trong lòng cười lạnh, chờ cô xử lý xong chuyện, Thác Bạt Liệt, tôi sẽ cho ngài biết tay.



“Được rồi, chúng ta không đợi hắn, ăn cơm đi!” Thoạt nhìn Như Ý rất bình tĩnh, không hề có chút bất mãn gì, cũng không hỏi lại Tử Yên là tình huống thế nào, dặn dò một tiếng, sau đó không nói gì nữa, chỉ lặng lặng nhìn hoa đào phấp phới bên ngoài, mang theo một thứ tình cảm rõ ràng, cũng không biết là thương cảm, hay là bất đắc dĩ, chỉ cứ lẳng lặng như vậy mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK