Thừa tướng nói: “Điều này cũng có thể!”
Phế vật!”
Bạo quân đột nhiên bùng phát cơn thịnh nộ: “Tên thừa tướng nhà ngươi đúng là phế vật! Không lẽ ngươi nhìn không ra? Đây rõ ràng là âm mưu!”
Thừa tướng hoảng sợ nói: “Xin Hoàng Thượng chỉ rõ! Vi thần ngu dốt!”
Bạo quân tức giận nói: “Không lẽ ngươi nhìn không ra? Nét vẽ tên hòa thượng này giống Trẫm như đúc, hơn nữa hình tượng lại xấu xí khó coi, đích thực là đang cố ý bôi nhọ Trẫm!”
“Hoàng Thượng nói thật có lý.”Thừa tướng phụ họa nói thêm.
“Đây là một âm mưu! Một âm mưu muốn lật đổ Trẫm, lật đổ triều đình! Tứ Ca Thư Hội chỉ là một vỏ bọc, đằng sau nhất định có người đang thao túng tất cả! Trước tiên muốn bôi nhọ hình tượng của Trẫm, Tây Du Ký chỉ là bước đầu, nói không chừng mấy ngày nữa lại có thêm Đông Du Ký!”
Bạo quân tức đến phát run: “Hai tên phế vật các người, không lẽ còn chưa hiểu? Không phải Trẫm đã nói rõ rồi sao? Hễ là người đã nhìn thấy Trẫm, không phải là đại thần triều đình thì cũng là văn võ bá quan, ai lại dám hỗn xược đem chân dung của Trẫm vẽ vào một cuốn truyện tranh thấp kém như vậy để bôi nhọ Trẫm? Ai dám!”
Nói đến đây, cổ họng của hắn của phẫn nộ đến run rẩy!
Vu sư đứng ở một bên bị dọa tới nỗi run lẩy bẩy cuối cùng cũng đã hiểu ý của Hoàng Thượng rồi!
“Hoàng thượng anh minh! Có thể nhìn thấy Hoàng Thượng thì chỉ có văn võ đại thần, nhưng ai lại có gan dám tiết lộ chân dung của Hoàng thượng ra ngoài chứ ? Đây đúng là tội chết! Nếu một vị đại thần mà ngay cả tội chết cũng không sợ, vậy hắn chắc chắn là có chỗ dựa nên không sợ gì cả!’
Thừa tướng nghe Vu sư nói như vậy, đương nhiên cũng hiểu.
“Hoàng Thượng, chuyện này giao cho vi thần làm đi! Vi thần biết phải làm sao rồi! Vi thần sẽ cho người âm thầm giám sát Tứ Ca Thư Hội và những nhân viên có liên quan, tuyệt đối sẽ không đánh rắn động cỏ, nhất định sẽ nắm bắt tất cả chứng cứ để bắt được tên đầu sỏ phía sau, đập tan âm mưu!”
Thừa tướng thốt lên lời thề son sắt.
Bạo quân híp mắt, gật đầu: “Lui ra đi. Chuyện này giao cho ngươi xử lý!”
“Dạ! Vi thần nhất định sẽ bẩm cho Hoàng Thượng một kết quả vừa ý!”
“Vu sư.”
Bạo quân kêu to một tiếng.
“Có vi thần.” Vu sư lập tức đứng ra trả lời.
“Trẫm lệnh cho ngươi trợ giúp thừa tướng, trong vòng ba ngày phải đưa cho Trẫm một kết quả!”
“Dạ! Hoàng thượng!”
Trong lòng Vu sư và thừa tướng đều chán nản!
Ba ngày?
Ba ngày không phải là quá ít sao?
Làm bạn với vua giống như làm bạn với hổ, câu này đúng là không sai mà!
Nếu tâm tình bạo quân không tốt, thì ông cũng tiêu rồi!
Thừa tướng và Vu sư thấp thỏm lui ra khỏi đại điện.
Con ngươi thâm trầm của bạo quân liếc nhìn cuốn truyện tranh, lẩm bẩm độc thoại: “Tây Du Ký? Tứ Ca Thư Hội? Kẻ đầu sỏ rốt cuộc là ai? Là ai có thể nghĩ ra một câu chuyện đặc sắc và kì diệu như vậy? Có lẽ Trẫm phải đi thăm hỏi ông chủ của Tứ Ca Thư Hội này…..
“Người đâu!” Bạo quân kêu to một tiếng.
“Có nô tài! Hoàng thượng có gì căn dặn.” Thái giám cận thân Quách An vội vã quỳ xuống.
“Thay y phục cho Trẫm!”
“Hoàng Thượng thời gian vẫn còn sớm.”
“Nhiều lời cái gì? Trẫm muốn xuất cung!”
“Dạ! Hoàng Thượng!”
“Lần này ngươi đi với Trẫm!”
“Tạ Hoàng Thượng!”
“Két.”
Như Ý truyền nội lực vào bàn tay mình, mạnh mẽ đẩy phòng của Trác lão tam ra.
“Kỳ lạ! Tam thúc đã đi rồi, sao còn chưa trả phòng?”
Hơn nữa còn khóa trái cửa phòng nữa?
Không lẽ trong phòng của thúc ấy có giấu bảo bối gì?
Như Ý dùng nội lực đập gãy then cài cửa, đẩy cửa ra.
Trong phòng trống trơn, chăn gối bàn ghế, tất cả đều được dọn dẹp gọn gàng….
Không có gì đặc biệt cả!
Như Ý quét mắt quanh phòng một vòng.
“Cái gì vậy?”
Như Ý rất nhanh đã phát hiện, dưới ấm trà trên bàn có một tờ giấy.
Nét chữ nghiêng nghiêng ngả ngả này, vừa nhìn là biết của Trác lão tam.
Như Ý cầm tờ giấy lên, đọc nội dung trong tờ giấy, sắc mặt sững sờ!
Nguyên văn nội dung như sau:
“Tiểu Cửu. Tam thúc tặng cho con một bảo bối! Đương nhiên cũng là một mối phiền phức lớn, nhưng tam thúc nhìn ra, con không phải là một người bình thường, Trác gia chúng ta không có người nào có đủ bản lĩnh và trí tuệ như con. Haha. Đây hẳn là lần đầu tiên tam thúc nịnh nọt con đây! Được rồi, không nên phí lời nữa! Tam thúc e là không ra ngoài được nữa, bọn họ nhất định sẽ ép chết thúc! Nhưng con yên tâm, lần này tam thúc phải trở thành một đấng anh hùng! Cho dù có chết, tam thúc cũng không hối tiếc! Tiểu Cửu, cả đời tam thúc đều bị người ta cho là kẻ vô dụng phế vật, từ trước đến giờ chưa từng làm qua một chuyện kinh thiên động địa nào! Lần này, tam thúc có một cảm giác rất kì lạ, con nhất định có thể giúp thúc phá giải bí mật của hộp thần! Tiểu Cửu, con nhớ kỹ, nhất định phải nghĩ cách phá giải bí mật của hộp thần! Như vậy cho dù thúc chết rồi, cũng thấy rất xứng đáng! Đúng rồi, viết cả nửa ngày tay cũng tê hết rồi, viết chữ còn mệt hơn cầm kiếm nữa, thật là làm khổ người khác mà! Nhớ kỹ! Nhất định phải phá giải bí mật của hộp thần! Ta giấu hộp thần ở dưới gầm giường của con! Trác lão tam!
Thúc ấy quả nhiên lại gây rắc rối rồi!
Như Ý kinh ngạc!
“Cái ông Trác lão tam này, sao cứ không làm người ta bớt lo được vậy?”
“Cho dù có muốn làm anh hùng hảo hán đi nữa, cũng đừng có đem mạng mình đi đùa giỡn vậy chứ.”
“Vả lại, trộm hộp thần cũng là quá ngu xuẩn rồi!”
“Bí mật của hộp thần, một trăm ba mươi năm nay không ai có thể phá giải!”
“Nói không chừng trong đó căn bản không có bí mật gì cả, chỉ là mấy thứ giả thần giả quỷ do đám vu sư khoác loác lên thôi!”
“Ông ấy sao lại giấu hộp thần dưới gầm giường của mình chứ? Tên ngốc này!”
Như Ý tức điên không chịu được!
Cái ông Trác lão tam này thật là chỉ biết chuốc phiền phức thôi!
Rước cho cô một cái vấn đề lớn như vậy!
Dưới gầm giường!
Ông ấy sẽ không phải thực sự đem Thánh vật của Triều Đình giấu dưới gầm giường của cô chứ?
Như Ý dùng nội lực biến mảnh giấy thành mảnh vụn, sau đó đi về phòng của mình.
“Qủa Quả”
Cô vừa vào phòng, một cái bóng màu trắng quen thuộc đã bổ nhào về phía cô.
“Haha! Tiểu Bạch!”
Như Ý rất vui!
“Tên gia hỏa Tiểu Bạch này, cuối cũng cũng tỉnh rồi!”
Tiểu Bạch vẫn hoạt bát , nghịch ngợm chui vào lòng cô như trước, vừa khom người lại vừa cọ cọ, làm cho Như Ý nhột chết rồi!
“Tiểu Bạch! Đừng đụng vào ngực của lão nương!”
Như Ý một chưởng đánh bay con vật nhỏ háo sắc này!
“Qủa Qủa!”
Tiểu Bạch đột nhiên bay lên, lơ lửng trong không trung, làm mặt lêu lêu nhìn Như Ý “ Qủa Quả”!
Như Ý lại giơ tay muốn đánh….
Nó nhanh như chớp trốn xa ra chỗ khác.
Như Ý bỏ tay xuống….
Nó lại lè lưỡi ra, lại làm mặt lêu lêu bay lại gần…..
Như Ý khựng lại!
“Tiểu Bạch!”
“Sao ngươi biết bay rồi?”
“Lông của ngươi….sao lại biến thành màu trắng rồi?”
“Mười phút trước, lông của người vẫn là màu đỏ mà!”
“Sao mới có chút xíu đã biến thành màu trắng rồi?”
“Vả lại, ngươi vừa ngủ mấy ngày lại biết bay rồi?”
Như Ý há hốc mồm kinh ngạc!
Cô luôn cảm thấy Tiểu Bạch vô cùng thần bí, thần kì, giống như là đang ẩn giấu một cái gì đó rất thần bí….
Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới.
Tiểu Bạch uống say ngủ liên tục ba bốn ngày, sau khi tỉnh lại lại biết bay?
Như Ý tò mò hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi không có cánh, làm sao bay được vậy?”
Tiểu Bạch hưng phấn đắc ý kêu “Qủa quả”.
Như Ý lại hỏi : “Hơn nữa ngươi lại thích ngủ nướng, ham ăn, cả người thì tròn nục nịch giống như trái banh, làm sao mà bay được?”
“Qủa!!”
Tiểu Bạch giận dữ tỏ ra phản đối!
Đây rõ ràng là đang kì thị người mập nha!
“Tiểu Bạch, tới đây, qua đây để tỷ tỷ kiểm tra cơ thể cho ngươi.”
Trong tay Như Ý cầm vài quả hạch đào, lừa gạt dụ dỗ Tiểu Bạch tới gần, để cô bắt lấy tên gia hỏa này kiểm tra toàn thân nó một chút, xem thử coi cái con này rốt cuộc bị bệnh gì!
Tiểu Bạch kiêu ngạo bĩu môi, dáng vẻ không thèm quan tâm.
“Tiểu Bạch nếu ngươi không thích vậy thì ta ăn đó nha.”
Như Ý dùng nội lực bóp quả hạch đào một chút, vỏ quả hạch đào liền vỡ ra.
“Qủa Qủa!”
Tiểu Bạch tưởng cô sẽ ăn thật, nên tức đến nhe răng trợn mắt, đánh ngực đá chân!
Như Ý híp mắt cười, nói: “Ngươi muốn ăn? Vậy thì qua đây lấy, ngươi muốn ăn ta sẽ cho ngươi ăn.”
Cô đưa quả hạch đào trong tay hướng về trước.
Đôi mắt to tròn đen láy như hai viên ngọc của Tiểu Bạch đảo qua đảo lại… giống như là đang đưa ra một quyết định đầy phức tạp và gian nan vậy.
Như Ý lại nói: “Ngươi mà không qua, ta ăn thật đó.”
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Như Ý, dáng vẻ như là rất đau khổ, nhưng vẫn không chịu qua….
Hình như trong lòng nó cũng hiểu, Như Ý nhất định không có ý tốt.
Như Ý lấy hột hạch đào ra, nhét vào miệng, cố ý tỉ mỉ nhai kĩ miếng hạch đào trong miệng, sau đó nói: “Thật là một mùi vị thơm ngon ngọt thanh a! Sao quả hạch đào này lại ngon như vậy ta?”
“Qủa Qủa! Qủa Qủa!”
Tiểu Bạch giận sôi máu rồi!
Nó hung hăng bay loạn lên xung quanh người Như Ý, nhưng vẫn nhất quyết không chịu tới gần, cứ bay đi bay lại, bay vòng vòng, bộ dạng hổn hển.
Như Ý thấy nó tội nghiệp, liền buông bỏ ý định “ nghiên cứu” nó luôn, mở lòng bàn tay ra nói: “ Tiểu Bạch, lấy ăn đi, ta không chọc ngươi nữa.”
“Qủa Qủa,”
Tiểu Bạch dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Như Ý, biết khi nào cô thật lòng, khi nào cô giả ý….
“Vèo”
Thân hình nục nà nục nịch giống như trái banh của nó xông qua đó như tên bắn, cướp mấy quả hạch đào trong tay của Như Ý đi, sau đó lại bay tới góc tường cảnh giác đưa mông về phía Như Ý, rồi cắm đầu ăn hạch đào…
Như Ý thấy như vậy, cười cười: “ Tiểu tử thối. Còn đưa mông về phía ta nữa, giận sao? Người ta chỉ chọc ngươi cho vui thôi! Chứ nếu không, căn phòng nhỏ xíu này, ta mà muốn bắt ngươi, ngươi nghĩ ngươi chạy thoát được chắc?”
Tiểu Bạch vẫn mặc kệ cô.
Như Ý cũng không muốn dung túng cho cái sự kiêu ngạo này, nên cũng dứt khoác không quan tâm nó luôn, sau đó đi tới trước giường, trong lòng nghĩ: “Tam thúc nói hộp thần được giấu ở dưới gầm giường….”
Hộp thần?
Rốt cuộc thì đó là thứ gì?
Hình dạng như thế nào?
Như Ý là một người xuyên việt, cô cũng rất tò mò muốn biết cái thứ được gọi là thánh vật của thế giới rốt cuộc có hình dạng như nào.
Cô khom người xuống, vén tấm ga giường ra, vừa lúc muốn cúi đầu xuống để nhìn vô thì….
Đột nhiên
“Cốc” “ cốc” “ cốc”!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Sư phụ! Sư phụ!” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu vội vã của Tống Thanh.
Như Ý mau chóng hạ ga giường xuống, không thể để bất kì người nào biết hộp thần đang ở chỗ cô được, nếu như bị truyền ra ngoài, thì cả cái phủ Trác Vương cũng đi tong!
“Vào đi.”
Như Ý giả vờ trấn tĩnh đi qua mở then cài cửa ra.
Tống Thanh đứng ngoài cửa, trên mặt đầy máu và vết thương.
Như Ý nói: “Ai đánh ngươi ra nông nỗi này?”
Tống Thanh nói: “Sư phụ, Sư phụ! Mau cứu mạng!”
Như Ý hỏi: “Cứu mạng? Cứu mạng gì?”
“Sư phụ, mau cứu mạng! Người khoan hỏi đã, đi trước đi, vừa đi vừa nói.” Tống Thanh kéo Như Ý chạy đi.
“Qủa Qủa!”
Tiểu Bạch thấy Như Ý đi rồi, cũng vội vàng đi theo!
Tống Thanh kinh ngạc đến há hốc miệng ra, quên bẵng mất chuyện khẩn cấp trước mắt luôn, hắn trợn mắt nhìn tiểu Bạch: "Sư phụ, sư phụ ơi,...Con này là cái giống quái vật gì vậy ạ? Sao nó lại biết bay thế?"
Như Ý cốc đầu tiểu Bạch, rồi nhẹ nhàng trách mắng: "Tiểu Bạch, sau này không được bay lượn lúc có mặt người khác ở dây! Nếu còn dám trái lệnh nữa thì ta phạt ngươi nhịn đói ba ngày đấy."
"Quả quả”
Tiểu Bạch sợ hãi đến mức vội vàng rụt người vào lồng ngực của Như Ý.
Như Ý nói: "Tống Thanh! Nó tên là tiểu Bạch, là thú cưng của ta, ngươi cứ xem nó như mèo con là được rồi."
Tống Thanh đáp: "Mèo con nào mà biết bay cơ chứ."
Như Ý: "Sau này không được phép nhắc đến chuyện nó biết bay nữa, cũng không được phép kể cho người khác nghe, kể cả sư tỷ và Trác sư huynh của ngươi, biết chưa?"
Tống Thanh gật gật đầu: "Con nghe lời sư phụ là phải phép rồi ạ!"
Như Ý lại hỏi: "Rốt cuộc ngươi có chuyện gì vậy?"
Tống Thanh vỗ đầu mình một cái, hoảng đến mức vẻ mặt thoắt chốc đã trắng bệch: "Thôi rồi! Suýt chút nữa là con quên mất! Sư phụ người đi mau đi ạ! Mau! Mau lên! Mau đi đi! Con vừa đi vừa giải thích cho người nghe sau!"
Trên đường, Tống Thanh giải thích rõ ràng ngọn ngành mọi chuyện cho Như Ý nghe
Hóa ra.
Dạo này, Tống Thanh và La Tiểu Hổ đang siêng năng chăm chỉ rèn luyện võ công.
Mấy thanh niên trẻ tuổi sống ở gần đây rất hay bị người khác lừa gạt, hơn nữa bởi vì gia cảnh nghèo nàn, không có gốc gác cũng chẳng có thực lực gì, đi đến đâu cũng bị ức hiếp, gặp được nhóm người Tống Thanh cùng với sư phụ có võ nghệ cao cường của hắn
Thế là đám người nọ dần dần nhập bọn với Tống Thanh, cùng nhau luyện tập võ công
Người đến càng lúc càng đông, bây giờ đã có hơn 40 người tham gia luyện võ với bọn họ rồi.
Mà trong số những người này, có vài kẻ là thuộc hạ dưới trướng Cát Lão Hổ ở thành Nam, cũng chính vì vậy mà Cát Lão Hổ cảm thấy khó chịu, bèn dẫn người đến quấy phá bọn họ.
Kết quả không cần nói cũng biết, đám người Cát Lão Hổ bị Ma Kiếm Khách đánh cho tơi bời hoa lá.
Cát Lão Hổ ôm hận trong lòng, đợi đến lúc Ma Kiếm Khách dạy xong đi về thì bèn lôi theo vài đứa đàn em đi chặn đường Tống Thanh và La Tiểu Hổ...
Tống Thanh và bọn La Tiểu Hổ chỉ là mấy đứa trẻ lớn tướng, mặc dù sức khỏe tốt nhưng võ công hãy còn kém cỏi, hơn nữa bọn chúng lại người đông thế mạnh.
Thoắt chốc
Bọn họ đã bị đánh thảm thương
Một mình Tống Thanh vẫy vùng vượt ra khỏi vòng vây chạy đi tìm viện binh!
Tống Thanh nôn nóng dẫn Như Ý đuổi đến bãi cỏ nơi bọn họ luyện võ hằng ngày, nhưng ai ngờ bỗng dưng nơi đây lại hóa thành cảnh vườn không nhà trống
Chỉ còn sót lại từng vũng máu đọng và những mảnh quần áo rách tươm nằm rải rác...
"Hỏng rồi!"
"Chắc chắn bọn La Tiểu Hổ đã bị đánh chết rồi!"
Một đứa con trai như Tống Thanh, lại đau lòng đến bật khóc nức nở.
Như Ý quan sát hiện trường một cách cặn kẽ, rồi mới nói: "Ngốc ạ! Bọn họ chưa chết đâu!"
Tống Thanh nghe vậy mới chịu ngừng: 'Chưa chết ạ?" Sao sư phụ lại biết bọn họ vẫn chưa chết, nếu chưa chết thì bọn họ đi đâu được chứ? Sao ở đây không có bóng người nào?"
Như Ý đáp: "Đồ ngốc! Nếu bọn họ chết rồi thì phải nhìn thấy thi thể nằm la liệt trên mặt đất chứ! Nhưng ở đây chẳng có cái xác nào! Lẽ nào người ta giết người rồi mà còn đi dọn xác nữa hả?"
Tống Thanh nói: "Vậy bọn họ đi đâu mất rồi?"
Như Ý trả lời: "Ngươi có biết bọn họ là loại người như thế nào không?"
Tống Thanh nói: "Cát Lão Hổ là ác bá ở thành Nam, thế lực của bọn chúng rất mạnh ở đây..."
Như Ý khẽ mỉm cười: "Vậy là được rồi! Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, cho dù mấy đứa La Tiểu Hổ có ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần chúng ta tìm đến tận cửa nhà bọn chúng, lẽ nào lại sợ chúng không thả người ra à?"
Tống Thành nghe thấy vậy bèn thấy sợ sệt: "Sư phụ, chúng ta có cần...gọi nhị sư đệ không ạ?"
Như Ý mỉm cười rằng: "Lẽ nào ngươi cho rằng võ công của sư phụ quá kém cỏi, không cứu được bọn họ hay sao?"
Tống Thanh vội vã lắc đầu: "Không phải đâu ạ, con chỉ sợ sư phụ gặp nguy hiểm thôi."
Như Ý tiếp lời: "Sư đệ tính tình trẻ con, có quỷ mới biết y đã chạy đến nơi nào uống rượu rồi? ngươi yên tâm đi, hôm nay sư phụ sẽ cho ngươi biết đặc công là gì!"
"Sư phụ, đặc công là gì vậy ạ?"
"Đặc công...chính là đặc công!"
"Đặc công để làm gì?"
"Cứu người! Giết người! Trộm tình báo! Bảo vệ tình báo! Hạ độc! Nổ sập! Bức cung! Mai phục!"
"Thế này chẳng phải giống thích khách lắm sao?"
"Thích khách à? Sư phụ vẫn thích cái tên đặc công hơn"
"Sư phụ..."
" Ngươi thắc mắc lắm thế nhỉ? Cứ đi theo sư phụ là được rồi! Đừng lên tiếng! Đừng khoe khoang! Hôm nay ngươi phải may mắn lắm mới được mở rộng tầm mắt, để ta cho ngươi thấy đặc công giỏi nhất thế giới là như thế nào! Nhớ cho rõ, phải quan sát kỹ càng, học hỏi thêm kiến thức mới! Nói không chừng những cái mà cậu học được hôm nay lại đủ dùng cả đời đấy!"
"Dạ vâng thưa sư phụ."
Tống Thanh nín thở tập trung tinh thần, trông giống như là sắp sửa đương đầu với địch vậy.
Như Ý vỗ vai cậu, làm cậu thả lỏng người ra một chút.
"Tiểu Bạch, hôm nay chị dắt mày đi chấp hành nhiệm vụ, không được tùy tiện kêu đấy!"
"Quả quả"
Tiểu Bạch nghe thấy mình sắp được đi làm nhiệm vụ thì hưng phấn mãi không thôi.
Như Ý dẫn Tống Thanh, Tiểu Bạch đi thẳng đến thành Nam.
Nhưng mà, Như Ý lại không trực tiếp đến nhà họ Cát, mà tìm một quán trà ở gần đó dừng chân.
Trời đã sắp vào ban trưa rồi, quán trà càng lúc càng đông khách.
Như Ý kêu một bình trà xanh, gọi thêm cho Tống Thanh một dĩa tráng miệng và một dĩa nhỏ quả hạch cho Tiểu Bạch...
Tống Thanh sốt ruột muốn chết, sư phụ nói muốn đi cứu người, mà sao giờ lại ngồi đây uống trà kia chứ?
Hơn nữa trông sư phụ không giống đang khát nước chút nào, người uống trà chậm rì rì, y chang như mấy đứa trẻ nhà giàu rảnh rỗi không gì làm vậy.
Hắn ta nóng ruột sốt lòng, nhưng không dám mở miệng hỏi.
Như Ý đã dặn dò hắn từ trước!
Không được hỏi nhiều, không được lên tiếng.
Chỉ cần tập trung quan sát, học tập là được rồi.
Hắn không dám hỏi, nhưng nóng ruột muốn chết.
Một phút trôi qua...
Hai phút trôi qua...
"Sư phụ."
Rốt cuộc Tống Thanh đã nhịn hết nổi.
Như Ý lườm hắn một chốc.
Tống Thanh thấp giọng hỏi han: "Sư phụ, rốt cuộc mình ngồi đây làm chi vậy ạ? Con ăn tráng miệng xong rồi, mình đi cứu người được chưa“
Như Ý từ tốn đáp lời: "Không phải dặn ngươi ăn từ từ thôi rồi sao? Ăn xong rồi thì gọi thêm một phần nữa."
Tống Thanh nói: "Sư phụ, ý con không phải là vậy, không phải con muốn ăn điểm tâm, có phải chúng ta cần nhanh chóng đi cứu người không, sợ là bọn La Tiểu Hổ đang phải đối mặt với nguy hiểm rồi đó ạ?"
Như Ý đưa tay làm động tác giữ im lặng: "Suỵt! Đừng nói nữa! Im lặng ăn đi, gọi thêm một dĩa nữa, giả vờ như đang ăn từ tốn, đừng có mà ăn thật, lúc chấp hành nhiệm vụ phải kiềm chế nhu cầu ăn uống lại , bằng không giữa chừng mà thấy đau bụng là ngươi chết chắc rồi!"
Tống Thanh mù mờ chẳng hiểu gì, nhưng hắn vẫn quyết định nghe theo lời sư phụ, bèn gọi thêm một dĩa điểm tâm, rồi ngồi ung dung nhấm nháp, làm ra vẻ mình đam mê thưởng thức món ngon lắm vậy, nhưng thực tế hắn cũng chẳng ăn bao nhiêu, chỉ làm màu là chính.
Có thêm vài người khách đến quán trà, cũng có vài người đã bước ra về.
Người đi người đến, cũng đã thay đổi mấy nhóm khách rồi.
Như Ý vẫn ngồi sừng sững như núi Thái Sơn...
Đến cả Tiểu Bạch cũng y hệt như con lợn chết, ăn no rồi bèn vùi đầu vào lồng ngực Như Ý ngủ ngon lành.
Tống Thanh sốt ruột muốn chết, không biết sư phụ đang đợi cái gì, nhưng vẫn không dám hỏi nhiều hơn nữa.
Đột nhiên...
Có hai người đàn ông mặc mặc kiểu áo màu đỏ đậm của gia đinh bước vào quán.
"Ông chủ! Cho hai cân rưỡi thịt bò! Hai vò Nữ Nhi Hồng!"
Một gã lớn tiếng gọi.
Ông chủ đón tiếp hai gã với gương mặt vui vẻ tươi cười, rồi nhanh chóng dặn dò tiểu nhị lấy rượu thịt
"Ông chủ! Nhanh lên một chút! Chúng ta không có thời gian đâu!"
"Dạ! Dạ! Hai vị!"
Dường như hai người nọ bận rộn lắm vậy, cầm rượu thịt xong là quay đầu nhanh chóng đi ngay.
"Cẩn thận! Theo đuôi mau!"
Như Ý ôm Tiểu Bạch, im lặng đi theo dấu hai người nọ.
Hai người đàn ông khi nãy cầm theo rượu thịt đi vào một con hẻm nhỏ rồi rẽ vào một ngõ hẹp.
"Hôm nay ông chủ bắt được nhiều người như vậy, chắc chắn tối nay chúng ta không ngủ ngon được đâu, nhân lúc bọn họ vẫn còn đang ăn cơm, ta đi mua chút rượu thịt giấu vào phòng chứa củi, để tối mang ra làm đồ ăn khuya." Một người đàn ông lên tiếng.
"Lại chả! Mấy ngày nay sợ là phải bận bịu lắm! Ta nghe Hà Tam nói có thể sẽ có cao thủ đến nhà gây chuyện, mấy ngày nay có muốn ra ngoài thì tốt nhất vòng ra cửa sau, không có việc gì cần đừng lên tiền sảnh làm chi, để khỏi bị tai bay vạ gió!" Người còn lại đến là nhát gan.
"Phải rồi, nghe nói cháu trai của ông chủ, cậu Quách An có dắt theo một vị công tử về cùng, đoán thử xem người đó là ai?"
"Khó đoán lắm, người dó lạnh lùng như tiền, gương mặt khôi ngô tuấn tú, sợ là không phải người bình thường đâu."
"Nghe nói mấy hôm trước Quách An nhập cung, nói không chừng người được đưa về ấy là vị Vương tôn quý tộc nào nữa không chừng!"
Lúc bọn chúng còn đang nói chuyện thì Như Ý lại phóng đến gần, vỗ vai hai gã từ đằng sau
"Ai đó!"
"Làm quái gì vậy!"
Hai người đàn ông nọ ngạc nhiên quay đầu lại.
Như Ý cười khanh khách: "Hai vị huynh đệ này, cho ta mượn bộ đồ mặc thử một chốc!"
"Cút đi mau lên! Ông đây không có quần áo cho ngươi mượn đâu!"
Thấy người đến là một cô thiếu nữ trông có vẻ yểu điệu, gã đàn ông tức giận cất giọng mắng.
Như Ý điểm huyệt hai gã nhanh như chớp rồi cười rằng: "Ta nói mượn cũng không cần các người đồng ý! Tống Thanh! Nhanh lên, cởi đồ của hai gã này xuống!"
Tống Thanh theo vào, tò mỏ hỏi:"Sư phụ, mình cởi đồ của bọn chúng làm chi?"
Như Ý trả lời: "Sao cậu ngốc nghếch thế? Tất nhiên là mượn đồ của bọn chúng đột nhập vào nhà họ Cát rồi! ngươi không nghe bọn họ nói., hôm nay trang chủ bắt được mấy người về sao? Chắc chắn là mấy đứa La Tiểu Hổ đấy!"
"Dạ! Dạ phải!"
Tống Thanh vui hớn hở, nhanh chóng lột hết đồ của hai tên gia đinh xuống.
Sau đó mới hỏi rằng: "Còn hai tên này mình phải giải quyết làm sao đây ạ?"
Như Ý liếc mắt nhìn rồi mới lên tiếng: "Cầm theo rượu thịt đi, hai tên này chỉ là hạng lâu la, không cần lấy mạng chúng, ngươi kéo bọn chúng vào cái ngõ tối đằng kia, đánh cho mỗi tên một gậy, đừng để chúng nó tỉnh lại sớm là được!"
"Dạ vâng! Sư phụ!"
Lúc làm mấy chuyện này thì đầu óc Tống Thanh lại đột nhiên minh mẫn, hắn lẹ làng lôi hai gã đàn ông vào sâu trong hẻm, sau đó chợt nghe có tiếng gậy vang lên từ con hẻm này...
"Hóa ra là Vương công tử! Vương công tử từ công đến đây ấy à?" Gương mặt râu ria mọc đầy của Cát Lão Hổ rộ lên nụ cười.
"Chú ạ, phụ thân của Vương công tử là người nắm quyền thế lớn trong triều, chú cũng đừng hỏi nhiều nữa làm chi!"
Từ khi Quách An tiến cung làm thái giám, cũng được xem như là đã bước chân qua ngưỡng cửa hoàng cung.
Trước đây Cát Lão Hổ đã từng có công chăm sóc cho hắn, bây giờ hắn cũng thường xuyên đi lại hối lộ cho những vị quan trong triều, thay Cát Lão Hổ tìm ô dù bảo vệ cho mấy chuyện làm ăn phi pháp của ông ta.
"Phải! Phải rồi! Cháu nhắc phải lắm."
Tất nhiên, Cát Lão Hổ cũng là người thông minh!
Ông ta biết Quách An đang là thái giám trong cung đình, hơn nữa phẩm cấp cũng không hề thấp.
Hắn có thể theo hầu vị Vương công tử này cải trang ra ngoài cung
Có có thể biết được
Thân phận của Vương công tử, chắc chắn không thấp đi đâu được.
Nếu người ta muốn âm thầm làm việc thì đương nhiên ông cũng chẳng muốn đi tìm chết để thăm dò làm gì!