“Nhưng cái gì?”
“Tiếp chiêu!”
Trong lúc nói chuyện tay cô chưa bao giờ chậm trễ, trận đánh ngày càng kịch liệt hơn.
Còn Minh Ngôn Hạo rõ ràng đã không thể chống đỡ được nữa, nói chuyện cũng bắt đầu không ngừng hổn hển.
Như Ý lại trông ung dung tự tại hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Minh Ngôn Hạo đáp: “Tôi chỉ là vị khách qua đường trong cuộc đời cô! Nhiều ngày như vậy ở với cô tôi thấy rất vui! Tôi từng mơ tưởng hão huyền muốn có được cô, mãi mãi ở bên cô. Nhưng tôi biết chuyện này không thể nào! Cô còn xuất sắc hơn những gì cô biểu hiện! Xuất sắc? Ha ha, dùng từ này với cô thì quá sỉ nhục cô rồi! Nhưng tôi biết chắc chắn cô không phải người bình thường! Hôm nay để chúng ta dứt khoát kết thúc đi! Hoặc là cô chết trong tay tôi, như vậy tôi có thể mãi mãi có được cô! Hoặc là cô tìm thấy thứ mình cần!”
Nói xong Minh Ngôn Hạo nở nụ cười lạnh lẽo.
Sau đó anh ta dừng lại!
Như Ý cũng dừng lại theo, đang định lên tiếng.
Bỗng nhiên cô thấy Minh Ngôn Hạo lại rút súng ra!
“Anh muốn làm gì?”
Như Ý khiếp sợ hét lên!
“Hừ! Chẳng phải võ công của cô rất tốt sao? Thế thì xem thân thủ của cô nhanh hay là đạn của tôi nhanh!”MInh Ngôn Hạo thở hổn hển biết rõ dựa vào thân thủ của mình thì chắc chắn không đấu lại được Như Ý! Sức của anh cũng sắp hết còn Như Ý vẫn tràn trề không cạn!
Vậy nên anh chỉ có thể đi nước cờ mạo hiểm!
Đầu súng đen láy chĩa thẳng vào Như Ý!
Như Ý mặt mày đau khổ nói: “Tại sao anh lại làm như vậy? Anh muốn trở thành kẻ thù của tôi thật à?”
Minh Ngôn Hạo nói: “Tôi nói rồi, hôm nay không phải cô chết thì là tôi chết!”
Như Ý hỏi: “Tại sao?”
“Cô xuống hỏi diêm vương đi!” Nói xong ánh mắt Minh Ngôn Hạo ánh lên ý giết người rồi lên cò súng.
“Pằng!”
Súng nổ rồi!
Đạn bay với tốc độ ánh sáng bắn ra!
Ngắm chuẩn vào trán của Như Ý!
Nhưng thật kì lạ Như Ý không hề sợ hãi cũng không hề hoảng loạn. Cô phát hiện không ngờ mình có thể nhìn được quỹ đạo bay của đạn dường như độc tác bắn súng bị người ta làm chậm đi rất nhiều…
Nhưng cô cũng không tránh ra, gần như hoàn toàn phản xạ vung chưởng!
“Ầm!”
Một tiếng nổ bùm!
Cô chỉ thấy đau đầu nhức óc sau đó ngất đi!
Mãi rất lâu về sau, đợi khi cô tỉnh lại thì phát hiện mình vẫn ở trong nhà tắm… chỉ là, nhà tắm vốn trang trí xa hoa giờ đã biến thành một đám phế liệu như đã xảy ra một vụ nổ, trông bừa bãi lộn xộn, bụi bay mịt mù!
“Chuyện.. chuyện này là thế nào?” Trán của Như Ý có hơi đau.
Sau đó cô nhìn thấy Minh Ngôn Hạo nằm cách đó xa xa.
Cô mau chóng chạy qua đó ôm lấy Minh Ngôn Hạo nhưng phát hiện anh sớm đã không còn hơi thở!
Cơ thể cũng đã hơi lạnh!
Sau đó Như Ý phát hiện xương của Minh Ngôn Hạo bị một sức mạnh thần bí và mạnh mẽ nào đó làm cho vỡ vụn.
“Minh Ngôn Hạo, rốt cuộc… anh bị sao vậy? Ai đã giết anh?”
Như Ý lẩm bẩm một mình, đoạn kí ức như nước ào ạt chảy ra.
Cô nhớ ra rồi.
Vốn đang ở trong nhà tắm thì bỗng nhiên Minh Ngôn Hạo như phát điên tấn công cô!
Cuối cùng còn lấy súng bắn cô!
Cô còn nhớ mình đã vung một chưởng lên!
Sau đó cô không nhớ gì nữa.
“Lẽ nào là do mình làm sao? Nội lực? Nội lực của mình trở lại rồi sao?” Như Ý nhìn đống hoang phế rồi lại nhìn bàn tay của mình thắc mắc sao mình có thể có sức mạnh kinh khủng như vậy? Rốt cuộc đây là sức mạnh gì? Dường như cô nhớ lại gì đó nhưng lại không nhớ được gì.
“Á!”
“Đau đầu quá!”
“Như đang muốn nổ tung vậy!”
Đầu của Như Ý bắt đầu đau đớn khôn nguôi!
Ký ức vẫn luôn bị phong ấn như một bể nước rộng lớn đã đầy tới mức lúc nào cũng có thể tràn ra ngoài!
Trong đầu cô bắt đầu có vô số những cảnh tượng lướt qua…
Có biển, du thuyền, còn có cái hộp vàng mờ ảo thần bí…
Có Hoàng cung, cung nữ, còn có khuôn mặt lạnh lùng…
Có một đứa trẻ, một con động vật màu trắng kỳ lạ, có vô số khuôn mặt quen thuộc lại lạ lùng…
“Rốt cuộc mình là ai?”
“Rốt cuộc mình đang ở đâu?”
“Á!”
“Đau đầu quá!”
Có thể thấy phải chịu sự kích thích lớn khiến ký ức bị phong ấn của Như Ý như bị rách ra một chỗ, đầu của cô nhói đau theo những mảnh ký ức vụn vặt trôi nổi trong đầu như muốn nổ tung…
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
“Mau đến đây!”
“Hình như cô ấy không chịu nổi nữa!”
Tứ Lang nhìn Như Ý hôn mê trên giường bệnh có vô vàn những ống cắm liên kết với máy móc cắm trên người Như Ý… Như Ý khó chịu đầu liên tục chảy mồ hôi, cơ thể không kìm được hơi co giật, những máy móc kia phát ra tiếng tút tút cảnh báo.
Vài bác sĩ và y tá vội vàng chạy tới tiêm thuốc an thần cho Như Ý sau đó làm một cuộc kiểm tra kỹ cơ thể kỹ càng…
Tứ Lang là một trong những người phụ trách tổ chức binh chủng đặc công bí mật của nước Hoa, từng là Hắc Tường Vi quản lý các cấp cao! Hắc Tường Vi là biệt hiệu của Như Ý khi làm đặc công trước khi xuyên không! Làm một người phụ trách cục đặc công xuất sắc và trẻ như vậy Tứ Lang trông vô cùng anh tuấn và trầm ổn, chỉ là khuôn mặt ấy lại giống hệt Minh Ngôn Hạo. Nhưng chỉ thiếu sự ngang ngược và vẻ công tử ở Minh Ngôn Hạo…
“Bác sĩ. Bác sĩ. Sao rồi? Sao tự nhiên cô ấy lại như thế?” Tứ Lang lo lắng hỏi.
Bác sĩ nói: “Sóng não của cô ấy rất không ổn định, nhưng lại bắt đầu xuất hiện những hiện tượng liên tiếp…”
Tứ Lang hỏi: “Thế nghĩa là sao?”
Bác sĩ đáp: “Có nghĩa là chúng ta cố ý sắp xếp cái chết của Minh Ngôn Hạo đã tạo nên sự kích thích và tấn công vô cùng bất ngờ cho cô ấy khiến cô ấy bắt đầu khôi phục trí nhớ! Ba năm nay đó là tiến triển lớn nhất rồi!”
Tứ Lang vui vẻ hỏi: “Thật ư? Cô ấy có thể nhớ lại ư? Lúc nào cô ấy có thể tỉnh?”
Bác sĩ nói: “Cô ấy đã hôn mê ba năm rồi! Sáu năm trước cô ấy mất tích sau trong một vụ nổ kỳ lạ ở Thượng Hải. Ba năm trước, cô ấy lại xuất hiện một cách kỳ lạ trong một vụ nổ ở Nam Cực! Tại sao cô ấy lại mấy tích ba năm? Tại sao Nam Cực hoang vu không người lại có vụ nổ? Tại sao cô ấy lại đột ngột xuất hiện? Trong khoảng thời gian đó cô ấy đã trải qua những gì? Không có ai biết! Sóng não của cô ấy cũng phức tạp hơn người thường nhiều, chuyện này y học không thể giải thích được! Tôi không chắc cô ấy có thể tỉnh dậy lúc nào. Tôi chỉ có thể dùng góc độ y học nói rằng cái chết của Minh Ngôn Hạo là một tin tức tốt rất quan trọng! Tuy chúng ta từng do dự có nên sắp xếp cái chết đột ngột của Minh Ngôn Hạo không, nhưng rõ ràng sự đả kích bất ngờ ấy rất có hiệu quả đối với cô ấy! Trí nhớ của cô đã khôi phục từng tí một! Rất nhanh thôi cô ấy sẽ nhớ lại tất cả rồi sẽ tỉnh lại!”
Tứ Lang nói: “Tốt quá! Tốt quá! Đợi cô ấy tỉnh lại chúng ta sẽ biết lúc trước cô ấy đã trải qua những gì!”
Bác sĩ chau mày: “Đừng nghĩ lạc quan quá! Sóng não của cô ấy phức tạp gấp trăm lần người thường! Cho dù cô ấy có tỉnh dậy thì tôi tin những gì cô ấy gặp phải cũng không phải thứ người bình thường có thể hiểu được!”
Tứ Lang nói: “Chỉ cần cô ấy tỉnh lại là được!”
Bác sĩ nói: “Có lẽ cần hai liệu trình nữa, nhiều nhất là ba liệu trình thì cô ấy có thể tỉnh lại! Ai biết được đấy, ít nhất hiện tại thì cuối cùng cũng có thu hoạch lớn! Chúng ta ít nhất có thể khẳng định đưa sóng não của người khác vào sóng não của cô ấy bằng máy móc tiên tiến là một phương pháp hữu dụng! Tuy chúng ta không biết cô ấy đang nghĩ gì nhưng chúng ta có thể khống chế để ai đó tiến vào não của cô ấy, xuất hiện trong thế giới cô ấy đang hôn mê, cũng có thể điều khiển ai đó chết trong thế giới của cô ấy! Có thể thấy cô ấy rất hòa hợp đối với sóng não của anh hay có thể nói là nhân vật Minh Ngôn Hạo.”
Tứ Lang nói: “Bác sĩ, ý ngài là…”
Bác sĩ gật đầu: “Cần một nhân vật như Minh Ngôn Hạo nữa xuất hiện gây ra một câu chuyện ly kỳ nữa ở trong thế giới hôn mê của cô ấy, sau đó lại kích thích cô ấy lần nữa… có thể là hai, hoặc ba…”
Tứ Lang gật đầu nói: “Được!”
Sau đó anh ta gọi đến một số: “Thiên Long! Anh là số 47, đến lượt anh rồi! Mau chuẩn bị đi rồi đến bệnh viện!”
Mười phút sau.
Có một người đàn ông cường tráng xuất hiện trong phòng bệnh..
Đôi mày kiếm đen rậm, đôi mắt sâu không đáy. Đôi môi mỏng và khuôn mặt anh tuấn khôi ngô nhưng lại tỏa ra sự lạnh lùng tàn nhẫn…
Nhưng khuôn mặt ấy…
Không ngờ lại giống tám chín phần với Thác Bạt Liệt…
Tứ Lang nói: “Thiên Long, anh tới rồi! Sóng não của tôi đã rút về rồi, liệu trình tiếp theo bác sĩ muốn đưa sóng não của anh vào thế giới hôn mê của Hắc Tường Vi…”
“Biết rồi.”
Đôi mắt lạnh lẽo của Thiên Long lóe lên như sao trời giữa màn đêm, trong sự u ám ánh lên sự sắc bén và tàn nhẫn…
Một truyền kỳ mới sắp được vén màn!
—The End—