CHƯƠNG 203: BÍ MẬT
Thái Hậu cười lạnh nói: “Tôn trọng? Hắn chỉ không muốn đánh rắn động cỏ mà thôi! Hắn ta là kẻ lòng dạ thâm sâu khó lường! Bất luận chuyện gì đều rất giỏi mưu tính, một khi hắn bắt đầu mưu đồ đối phó ngươi, thì nhất định sẽ bố trí tỉ mí, cho dù là ai cũng không thể trốn thoát!”
Như Ý nói: “Cái này tôi tin! Chỉ cần nhìn sự thịnh vương mấy trăm năm qua của phủ Thừa tướng và Trác vương phủ thì biết! Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, hắn lại tiêu diệt hoàn toàn thế lực của hai đại gia tộc! Đây chắc chắn là chuyện mà không phải người bình thường có thể làm được!”
Thái Hậu nói: “Hiện tại cô hẳn là biết ai gia vì sao phải phóng hỏa chạy trốn đi?”
Như Ý gật gật đầu, nói: “Không tồi, không tồi ~~~ trước khi chết, cũng nghe được một bí mật lớn như vậy! Thế nhưng, Thái Hậu, bà biết Hoàng Thượng đã bố trí mười mấy năm, muốn báo thù! Như vậy, cho dù Thái Hậu bà có trốn khỏi hoàng cung, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng sẽ không chịu để yên! Bà chạy trốn tới chân trời góc biển cũng vô ích thôi!”
Thái Hậu cười lạnh nói: “Cô cho là ai gia không có đường lui sao? Ai gia biết hắn bố trí mười mấy năm, mười mấy năm qua, cô cho là ai gia không có chuẩn bị?”
Như Ý biết thời cơ đến rồi, cô càng ngày càng tiến gần hơn cái bí mật quan trọng nhất!
“Thái Hậu... Thì ra bà bồi dưỡng các cao thủ như Ám Băng, Ám Tinh, Xuân Hoa, Xuân Vũ, chính là vì ngày hôm nay!”
“Cô nói đúng! Ai gia sớm đã có chuẩn bị!”
“Thái Hậu kế hoạch của bà là gì?”
“Hừ! Chỉ cần ai gia trốn ra khỏi mật đạo này, Hoàng Thượng cũng không có cách nào bắt được ai gia nữa!”
“Ồ? Cuối mật đạo này, rốt cuộc là cái gì?”
“Sắp đến rồi! Cô tự nhiên sẽ biết.”
“Vậy phiền Thái Hậu đừng giết tôi vội, ít nhất chờ tôi biết được bí mật của Thái Hậu rồi hẵng giết! Dù sao, tôi đã biết nhiều như vậy rồi, thành thật trò chuyện cùng Thái Hậu mấy canh giờ, nô tì đã đã biết gần hết bí mật của Thái Hậu, chỉ còn bí mật cuối cùng này! Thái Hậu người nhất định phải để nô tì chết một cách rõ ràng mới được! Bằng không, thành quỷ cũng có tiếc nuối a!”
“Yên tâm! Ai gia nhất định sẽ cho cô biết bí mật cuối cùng này trước khi cô chết!”
Ánh mắt Thái Hậu đột nhiên sáng ngời!
Cửa ra ở ngay phía trước...
Một tia sáng xuất hiện!
Như Ý biết...
Đã đến đoạn cuối mật thất rồi!
Chỉ là... Rốt cuộc đoạn cuối này là cái gì?
Như Ý biết, cô đã sắp tiếp cận tới cái bí mật vô tận này rồi...
--
“Tiểu Bạch.”
“Tiểu Bạch mày ăn một chút đi!”
“Tiểu Bạch, tao mang mày đi tắm được không?”
“Tiểu Bạch, chỗ thịt này rất tươi a!”
“Tiểu Bạch???”
Tống Thanh và La Tiểu Hổ sứt đầu mẻ trán, tổn hại đầu óc.
Từ sau khi Như Ý đi, hơn nửa tháng này, Tiểu Bạch giống như đột nhiên sinh bệnh vậy...
Không ăn không uống...
Trốn trong một góc phòng của Như Ý...
Động cũng không động...
Cơ hồ là không ăn không uống.
Chỉ khi thật sự đói tới mức không chịu nổi, mới uống một chút nước, bóc một hai quả hạch đào ăn.
Những lúc khác, Tiểu Bạch đều ghé vào góc tường không gượng dậy nổi, ngơ ngác, im lặng nằm úp sấp...
Tống Thanh với La Tiểu Hổ cũng dùng đủ loại biện pháp...
Bọn họ mua các loại rượu ngon trong toàn thành tới...
Tiểu Bạch một chút cũng không thèm ngửi...
Tống Thanh biết Tiểu Bạch thích ăn quả hạch, quả hạch đào, hạnh nhân, đậu phộng, ngân hạnh... Hắn gần như chạy qua tất cả các cửa hàng bán đồ khô, mua không ít các loại quả hạnh quả khô, nhưng Tiểu Bạch chỉ khi cực kỳ đói, mới ăn một hai quả...
Vào những lúc khác, Tiểu Bạch hoàn toàn không ăn không uống!
Thịt bò, thịt lợn, thịt dê, thịt gà...
Các loại thịt, Tiểu Bạch cũng một chút hứng thú cũng không có.
Tống Thanh cùng La Tiểu Hổ thật sự là hao tâm tổn trí.
Nhưng Tiểu Bạch dường như cố ý đối nghịch với bọn họ vậy, không ăn không uống...
Thậm chí...
Tống Thanh với La Tiểu Hổ còn tìm hai nữ nhân ngực lớn xinh đẹp tới đây, ôm Tiểu Bạch ngủ...
Tiểu Bạch cũng không có hứng thú với bộ ngực của mấy nữ nhân đó...
Rượu ngon.
Mỹ thực.
Mỹ sắc...
Tiểu Bạch toàn bộ đều không thèm nhìn tới...
Như thế này bảo sao Tống Thanh với La Tiểu Hổ không sốt ruột?
Nhìn thấy Tiểu Bạch nằm trong góc tường, giống như một đống lông mềm suy sụp tinh thần, Tống Thanh không khỏi thở dài: “Tiêu rồi! Tiêu rồi! Nếu sư phụ trở về biết tôi chăm sóc Tiểu Bạch thành cái dạng này, sư phụ nhất định sẽ mắng chết tôi!”
La Tiểu Hổ nói: “Còn tiếp tục như vậy, Tiểu Bạch không đói chết! Hai người chúng ta liền dùng cái khẩu súng laser của mỹ nữ sư phụ tự kết thúc tính mạng mình đi!”
Tống Thanh ủ rũ.
La Tiểu Hổ so với hắn càng thêm ủ rũ!
Hai tiểu tử bọn họ, một năm nay lớn hơn rất nhiều!
Nghiễm nhiên đã trưởng thành thành người đàn ông cường tráng, mạnh mẽ!
Lúc ra ngoài đánh nhau giành địa bàn, bọn họ lần nào cũng dũng mãnh xông tới phía trước, cho dù chảy máu, bị thương, cũng không bao giờ cau mày một cái.
Vết sẹo trên người bọn họ, so với lông tơ còn nhiều hơn.
Thế nhưng...
Hai tên đàn ông trẻ tuổi huyết khí phương cương dũng mạnh như thế, khi đối mặt với Tiểu Bạch không ăn không uống, lại tựa như dùng nắm tay cứng rắn mạnh mẽ đấm vào một quả bông mềm...
Mềm nhũn, hoàn toàn không thể dùng hết sức!
Tống Thanh cùng La Tiểu Hổ, từ trước tới nay chưa từng có loại cảm giác vô lực cùng thất bại như này!
Nhưng càng phiền muộn hơn là, bọn họ không thể nói cho người khác bí mật của Tiểu Bạch!
Ngay cả tỷ tỷ của Tống Thanh, cũng hoàn toàn không biết chỗ đặc biệt của Tiểu Bạch!
Tống Thanh cũng giống như một đám bông bất đắc dĩ ngồi trên mặt đất, cúi đầu nói: “Tiểu Bạch a! Mày rốt cuộc là làm sao vậy? Mày có phải sinh bệnh không?”
La Tiểu Hổ nói: “Nó cũng không thể nói chuyện! Nửa tháng này, chúng ta đã hỏi nó ít nhất một nghìn lần, nó một lần cũng không trả lời chúng ta! Cậu hỏi nữa cũng vô dụng!” Tống Thanh nói thế, nhưng, nó đã gầy tới mức biến thành da bọc xương rồi, còn tiếp tục nhịn đói như vậy, nhất định sẽ đói chết!
La Tiểu Hổ nói: “Hai người chúng ta nhất định sẽ chết trước nó!”
“Ai!”
Tống Thanh cũng than thở, vô cùng bất đắc dĩ!
La Tiểu Hổ đột nhiên hỏi một vấn đề: “Bang chủ! Cậu nói xem, trên đời này thực sự có kiểu ưu sầu tới chết không?”
Tống Thanh lắc đầu: “Hẳn là không có đi!”
La Tiểu Hổ nói đùa: “Vậy hai người chúng ta khẳng định là người đầu tiên ưu sầu tới chết!”
Tống Thanh trừng mắt liếc hắn một cái: “Lúc này, cậu còn có tâm tư nói giỡn à?”
La Tiểu Hổ nói: “Tôi không nói giỡn a! Tiểu Bạch cứ tiếp tục như vậy, nó không có đói chết, hai người chúng ra khẳng định sầu chết!”
Tống Thanh nói: “Tại sao... Tiểu Bạch không ăn không uống như vậy?”
La Tiểu Hổ nói: “Liệu có phải do nó nhớ mỹ nữ sư phụ hay không?”
Tống Thanh nói: “Nếu nó thật sự nhớ sư phụ, thì đáng lý càng phải ăn nhiều thứ hơn, ăn thành trắng trắng tròn tròn chờ sư phụ trở về nha! Nếu không, nó tự mình ra ngoài tìm sư phụ cũng được! Tốt hơn là trốn trong một góc không ăn không uống như vậy? Tôi nhìn mà sốt ruột chết!”
La Tiểu Hổ bỗng nhiên nhìn đầu Tiểu Bạch, vỗ vỗ bả vai Tống Thanh nói: “Bang chủ! Bang chủ! Tôi biết vì sao nó không ăn không uống rồi! Cậu xem thử đầu của Tiểu Bạch, trên đầu của nó từ khi nào lại mọc ra cái thứ đồ kỳ quái kia?”
Trên đầu của Tiểu Bạch, hai chiếc đầu nhọn màu đen, giống như ”Lá sen nhỏ chỉ lộ góc nhọn”*, đột ngột dựng thẳng lên.
(*Là một bức tranh Trung Quốc của Zhu Xuanxian, trong đó có bông sen mới mọc, một góc nhọn của lá sen mới trồi lên mặt nước, và một con chuồn chuồn đã đậu trên đó)
“Nó thật sự mọc sừng rồi?”
Tống Thanh đi qua nhìn, sợ hãi than.
Hai cái góc nhọn của sừng nhỏ, từ trong bộ lông trắng mềm nhô ra, có thể thấy rõ được.
La Tiểu Hổ trừng lớn mắt, nói: “Nó... Nó dài thật nhanh! Mới nửa tháng, đã dài như vậy rồi!”
Tống Thanh gật đầu: “Lúc sư phụ đi, một chút cũng không dài ra, chỉ nhô lên có xíu, giống như nốt muỗi chích vậy, không ngờ mới qua vài ngày, sừng của Tiểu Bạch lại dài ra!”
La Tiểu Hổ nói: “Bang chủ, cậu nói có phải vì mọc sừng, nên Tiểu Bạch không muốn ăn không?”
Tống Thanh nói: “Mọc sừng có quan hệ gì với việc không ăn không uống đâu?”
La Tiểu Hổ nói: “Tôi cũng không biết! Nhưng... Chúng ta cũng không tìm ra được nguyên nhân khác! Có lẽ, Tiểu Bạch là thần thú gì đó! Thần thú tự nhiên có chỗ khác lạ mà, nói không chừng bởi vì mọc sừng nên nó mới không muốn ăn đó!”
Tống Thanh trắng mắt liếc hắn một cái: “Cậu cũng đừng nói linh tinh! Thần thú? Nó chỉ có trong truyền thuyết! Tiểu Bạch thấy thế nào cũng không giống thần thú, hơn nữa, có thần thú nào nhỏ như vậy sao?”
La Tiểu Hổ nói: “Cậu không nghe tứ đại mạc khách nói sao? Buổi tối hôm đó, Tiểu Bạch đột nhiên trở nên rất mạnh, giống như một con sư tử vậy, cả người còn bốc cháy nữa!”
Tống Thanh nói: “Cũng không biết có phải sự thật hay không, nói không chừng tứ đại mạc khách chỉ trêu đùa chúng ta thôi! Tiểu Bạch rõ ràng nhỏ như vậy, sao có thể biến thành một con sư tử lớn như vậy được?”
La Tiểu Hổ nói: “Bang chủ, cậu ở đây chậm rãi hao tổn tâm trí đi! Tối nay, tôi sẽ dẫn anh em tới chỗ mấy tên khốn của Phi Đao Bang!”
“Cậu đi một mình?”
“Chỉ cần diệt trừ Phi Đao Bang, cả thành bắc chính là thiên hạ của chúng ta!”
Tống Thanh nói: “Phi Đao Bang cũng không dễ đối phó! Cậu đi một mình tôi cũng không yên tâm! Vẫn là tôi với cậu cùng đi đi!”
“Vậy Tiểu Bạch thì sao?”
“Chờ trở về rồi nói sau! Thật sự không được thì, ngày mai tôi gọi là tỷ tỷ tới chăm sóc Tiểu Bạch là được!”
“Cũng chỉ có thể như vậy!”
Tống Thanh cùng La Tiểu Hổ quay người rời khỏi phòng...
Tiểu Bạch ánh mắt suy sup, đột nhiên bắn ra hàn khí chói mắt...
--
“Cái gì?”
“Không thấy người?”
“Cái gì gọi là tìm không thấy người?”
“Tìm không thấy người sống, vậy thi thể đâu?”
“Cho dù đốt cháy!”
“Cũng ít nhất còn có khối thi thể đi?”
“Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác!”
“Nhanh lên! Lệnh cho tất cả thị vệ, lập tức đi tìm! Mặc kệ sống hay chết, trẫm đều phải tìm được Trác vương phi!”
Sau khi lửa được dập tắt, Thục Ninh Cung bị đốt thành một mảnh tro tàn, đổ nát thê lương, khắp nơi tản ra mùi cháy khét.
Nhưng...
Thị vệ và thái giám ở trong đống phế tích tìm kiếm rất lâu, thế nhưng không tìm được thi thể của Thái Hậu và Trác vương phi!
Điều này cũng quá quỷ dị đi?
Cho dù thật sự bị đốt trụi, người đã chết hẳn là vẫn còn một khối thi thể đi!
Bạo Quân lạnh lùng chỉ huy mọi người ở hiện trường tìm kiếm...
Trác Thanh Di cùng Tiêu phu nhân ở bên, sớm đã khóc không thành tiếng!
Theo tin tức cung nữ may mắn còn sống sót của Thục Ninh Cung để lộ ra, Trác vương phi xác thực đã đến Thục Ninh Cung.
Còn bị Thái Hậu bắt giữ muốn hỏi tội.
Sau đó...
Không biết chuyện gì đã xảy ra, Thục Ninh Cung đột nhiên bốc cháy.
Thái Hậu cùng Trác vương phi, cũng không thấy đâu!
“Lý Liên Khang! Ngươi đi gọi người, đem tất cả thi thể từ trong đống tro tàn, đều nâng đến trước mặt trẫm! Trẫm, phải xác nhận cẩn thận từng khối thi thể!”
Lý Liên Khang có chút do dự nói: “Hoàng Thượng! Này... này...”
Bạo Quân nói: “Ngươi còn thất thần cái gì? Nhanh đi!”
Lý Liên Khang nói: “Hoàng Thượng! Những cỗ thi thể bị đốt trụi này trông vô cùng thê thảm, chỉ sợ mạo phạm thánh nghiêm của Hoàng Thượng.”
Bạo Quân quát: “Chỉ là vài cỗ thi thể mà thôi! Sợ cái gì? Ngọn lửa được dập tắt kịp thời, ngay cả tòa nhà chính của Thục Ninh Cung cũng không bị thiêu hủy hoàn toàn, trẫm tuyệt đối không tin, một người có thể trong thời gian ngắn như vậy cháy ngay cả tro cũng không còn!”
“Dạ! Hoàng Thượng!”
Lý Liên Khang biết Bạo Quân tâm ý đã quyết, thì không có bất kỳ kẻ nào có thể dao động quyết định của hắn.
Vì thế, hắn tự mình bước tới chỉ huy thị vệ cùng thái giám tìm kiếm ở trong bóng tối tìm kiếm và dập lửa...
Cho nên những cỗ thi thể bị cháy sém, từng cỗ từng cỗ được xếp trước mặt Bạo Quân...