Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 490: Triệt để nổi giận




Người đó nhìn thấy ông lão nằm giữa đường không hề đoái hoài đến mình, kiệu của chủ tử càng lúc càng đến gần, hắn cũng hơi hoang mang.



“Lão già chết tiệt kia, nếu ông còn không tránh đường thì ta sẽ gọi người quăng ông đi đấy!” Người đó tức giận, rống lên với ông lão ngằm trước mặt.



Quái Địch Tử chỉ trả lời một câu: “Người này đã chết rồi, sao có thể cử động được!”



Câu nói của ông ta khiến cho người nọ nổi cơn tam bành, hắn ta phất tay: “Người đâu, ném ông già này đi cho ta!” Nói dứt lời bèn đợi thuộc hạ đến giúp đỡ.



Quái Địch Tử bị ném sang vệ đường như thế, đoàn người tiếp tục đi về phía trước.



Một hồi sau, lại có một người nằm chắn giữa đường trước mặt.



Người nọ không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, lúc gần hơn một chút, nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt. Không ngờ người chắn đường mình lại là ông lão mình gặp ban nãy, hắn không biết tại sao ông ta lại chạy đến nơi này.



“Lão già chết tiệt, rốt cuộc ông có chịu ngưng chưa!” Cơn tức giận cuồn cuộn sôi trào, e rằng muốn đốt cháy cả hắn ta.



Quái Địch Tử cười lạnh: “Ta vẫn chưa ngưng đâu!”



“Ông!” Người nọ rất ghét bộ dạng cậy già lên mặt của ông lão này, trong mắt hắn ta, Quái Địch Tử là kẻ cậy già lên mặt.



“Người đâu, ném ông ta ra xa chút đi!”



Quái Địch Tử tiếp tục bị ném sang nơi khác, dường như lần này bọn họ còn quăng ông ta đi xa hơn.



Đoàn người này đi đi ngừng ngừng mấy lần, mặc dù chủ nhân ngồi trong chiếc kiệu hơi tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ do mọi người mệt mỏi rồi, từ trước đến nay, hắn ta luôn săn sóc thuộc hạ dưới trướng mình, đây cũng là lý do vì sao tên nô tài ráng sức đuổi người chặn ở giữa đường đi.



Lần thứ ba chủ tớ bọn họ gặp lại ông lão trên đường, hắn chảy mồ hôi lạnh nhễ nhại, lần này không phải vì tức giận mà là vì sợ hãi. Bởi vì rõ ràng ban nãy đã ném ông ta đi rất xa rồi, nhưng không ngờ chẳng bao lâu sau, ông lão này lại lặng lẽ nằm chắn giữa đường đi của bọn họ.



Chiếc kiệu lại bị dừng một lần nữa.



“Bồ Nguyên, rốt cuộc bị làm sao thế?” Đỗ Chính Viễn vén rèm xe



Thấy chủ nhân hỏi mình xảy ra chuyện gì, cũng biết rằng mình đã gặp phải một người không dễ đắc tội, hắn ta cuống quýt chạy đến bên Đỗ Chính Viễn, rồi thấp thỏm quỳ xuống, mặc dù chủ nhân của mình tốt tính, cũng không hay nổi giận, nhưng dù sao thì chuyện này cũng rất đặc biệt, hắn ta vẫn thấy hơi lo lắng.



“Thưa chủ nhân, ông, ông lão này chắn giữa đường của chúng ta. Lần, lần nào ném ông ta đi, cứ một lúc sau ông ta lại tiếp tục chặn đường!” Bồ Nguyên vừa nói vừa quan sát nét mặt của Đỗ Chính Viễn.



Đỗ Chính Viễn là người thông minh đến mức nào kia chứ, thấy sắc mặt của Bồ Nguyên là hắn ta biết ngay đã rước phải rắc rối vào người rồi, cộng với lời Bồ Nguyên nói, cũng biết rằng ông lão này không thể nào xuất hiện trước mặt bọn họ lầnn nữa, nhưng mà đã xuất hiện ba lần rồi. Xem ra ông ta không đơn giản một chút nào, Đỗ Chính Viễn không muốn đắc tội với người như thế, huống hồ chi trước giờ hắn ta luôn là người kỹ tính và lương thiện.



Nghĩ đến đây, Đỗ Chính Viễn xuống xe rồi đi đến trước mặt Quái Địch Tử.



Nhìn thấy gương mặt bình thản lúc đang ngủ của ông ta, Đỗ Chính Viễn lại thấy thích một cách lạ thường.



“Lão bá! Lão bá, ông tỉnh lại đi!” Hắn ta vỗ vai Quái Địch Tử, thấy ông ta quay lưng lại với mình, cũng không biết vì ông ta đã ngủ say hay chỉ giả vờ quay người đi, không muốn nhìn mình.



Đương nhiên Quái Địch Tử đã tỉnh dậy từ lúc Đỗ Chính Viễn đi đến gần ông ta, chỉ có điều ông ta cố ý làm ra vẻ mà thôi.



“Lão bá…” Đỗ Chính Viễn tỏ vẻ kiên nhẫn và hiền hòa, cất tiếng gọi ông ta lần nữa.



“Mấy người có để yên cho người khác ngủ không hả!”



Quái Địch Tử xoay lưng lại, bực dọc trừng mắt nhìn Đỗ Chính Viễn.



Đỗ Chính Viễn không ngờ ông ta lại lập tức xoay người về phía mình, còn tỏ ra cáu bẳn như thế. Hắn ta sững sờ, trong lòng thầm kinh ngạc, nhưng thấy gương mặt Quái Địch Tử hiền hòa, ông ta cũng không sợ một chút nào.



Bèn ôn tồn hỏi: “Lão bá, ngủ ở ngoài đường hay bị đá văng trúng lắm, hơn nữa còn dễ bị cảm lạnh, ông nên quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn chứ!” Đỗ Chính Viễn kiên nhẫn tiếp tục nói với ông lão.



Nghe thấy giọng nói hiền hòa của người nọ, tâm trạng của Quái Địch Tử thoải mái hơn nhiều, nhưng ông ta vẫn chưa nói ra mục đích của mình, nghe nói phải có thiếp mời mới có thể đi lên núi. Lần này ông ta muốn đi lên một cách quang minh chính đại, nhưng mà nếu như nói thật với đồ đệ ngoan Hồng Đậu, chắc chắn Hồng Đậu sẽ không bao giờ bao đồng ý, bởi thế Quái Lão Đậu mới nghĩ đến cách này, nhưng tìm người cũng không thể tìm bừa rồi đi chung được, làm vậy thì mất hết cả mặt mũi, thế là ông ta bèn ở đây, xem như là ôm cây đợi thỏ.



“Ta thích thế đấy, rồi sao, không ai quản ta thì ta cứ ngủ giữa đường đấy!” Câu nói của Quái Địch Tử toát lên vẻ chua xót.



Không chỉ khơi gợi lòng trắc ẩn của Đỗ Chính Viễn, còn khiến cho hắn ta cảm thấy ông lão này sẽ không gây phiền phức cho mình, quá lắm thì chỉ thêm một người đồng hành với mình mà thôi.



Đỗ Chính Viễn nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định dắt ông lão này theo, thế là, hắn ta bèn khom lưng ôn tồn nói: “Lão bá này, ông tính xem thế này có được không, bây giờ ông lên xe ngựa của ta ngủ, có thể bên trên sẽ thoải mái hơn nơi này một chút chăng!”



Quái Địch Tử thấy mình đã đạt được mục đích, cũng không khách sáo nữa, khóe mắt ông ta cong cong, lập tức bật dậy: “Vậy thì tốt rồi, ta đang rầu rĩ vì không tìm được chỗ ngủ đây này, đi thôi, chúng ta nhanh lên xe ngủ đi!” Lời nói của ông ta vẫn còn đây, thân mình đã tót đến bên xe ngựa.



Đỗ Chính Viễn thấy ông lão đứng kế bên xe ngựa ở tít đằng xa, sự ngạc nhiên ánh lên trong mắt, không ngờ rằng ông lão này thật sự là cao nhân giấu nghề.



Thế là, thông qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, Quái Địch Tử đã thành công ngồi trong xe ngựa, hưởng thụ hành trình lên núi, đến khi lên đến núi, ông ta phải phát huy hết năng lực của mình mới được.



Hồng Đậu sắp xếp một nhóm người, đợi đến khi Phinh Đình chuẩn bị xong bèn lên núi.



Con đường xuống núi trở nên im ắng thêm một lần nữa, mà hiện giờ Núi Đào Viên lại nhộn nhịp hẳn lên.



Mọi người đi vào ngọn núi, Cát Băng Cát Lượng tạm thời không ra mặt, về phần chuyện ăn ở của bọn họ sẽ do quản gia của Núi Đào Viên sắp xếp.



Điều này khiến rất nhiều người thầm ôm bất mãn trong lòng, nhưng đã lặn lội đường xa đến đây rồi, bọn họ cũng không sợ tốn thêm một chút thời gian này, Cát Băng Cát Lượng không thể đợi đến bây giờ đâu nhỉ.



Quái Địch Tử nhìn đám người bọn họ, rốt cuộc vì sao lại đông đúc thế này, thực chất ông ta cảm thấy hơi mông lung, bởi vì chỉ nghe nói nhiều người lên núi, nhưng lên núi để làm gì thì Quái Địch Tử không biết.



Vào lúc này, ông ta lập tức quay người nhìn Đỗ Chính Viễn.



“Này, tiểu tử, mấy người này lên núi để làm gì đấy?” Quái Địch Tử quay qua hỏi người bên cạnh.



Một người có võ công cao cường, chắc hẳn cũng là kỳ tài trong giới võ học, làm sao không biết Hắc Huyền Lệnh được chứ, ít nhiều gì thì Hắc Huyền Lệnh vẫn là bí tịch võ công nổi tiếng. Thế mà vị này lại không biết, không khiến Đỗ Chính Viễn ngạc nhiên mà được à.



“Lão bá, ông có từng nghe nhắc đến Hắc Huyền Lệnh chưa?” Đỗ Chính Viễn muốn xác nhận xem lão bá trước mặt mình có phải ẩn sĩ thật không?



Quái Địch Tử ngạc nhiên nhìn Đỗ Chính Viễn, Hắc Huyền Lệnh, sao ông ta có thể không biết được kia chứ, huống hồ chi năm ấy ông ta là Quái Địch Tử danh tiếng lẫy lừng, vang dội khắp giới giang hồ, tên tuổi của ông ta và Hắc Huyền Lệnh ngang bằng với nhau. Bây giờ lại có người hỏi xem ông ta có biết hay không ư? Quái Địch Tử là một người tương đối coi trọng mặt mũi, đương nhiên ông ta phải vỗ ngực mình: “Nhớ đến năm nấy…” Nói đến đây, đột nhiên ông ta ý thức được rằng mình không nên để lộ thân phận, bèn nuốt nước miếng rồi mới tiếp tục lên tiếng: “Hắc Huyền Lệnh nổi tiếng như vậy, đương nhiên là ta biết rồi! Chỉ có điều chuyện này thì liên quan gì đến những người tới Núi Đào Viên chứ? Lẽ nào…”



Quái Địch Tử ngạc nhiên nhìn Đỗ Chính Viên, rồi nhìn qua những người xung quanh, sao ông ta lại cảm thấy có gì đó là lạ.



“Tiểu huynh đệ, sao ngươi biết được tin tức này thế?” Đương nhiên ông ta không ngu ngốc đễn nỗi tin rằng Cát Băng đã thông báo với toàn thể thiên hạ, bảo rằng Hắc Huyền Lệnh ở trên ngọn núi này, hy vọng mọi người đến thưởng thức.



Vốn dĩ Đỗ Chính Viễn nghe lão bá trước mặt nhắc đến việc năm ấy theo thói quen, nhưng dường như hắn ta phản ứng rất nhanh, thoắt cái đã ý thức được rồi nên mới phản ứng như vậy. Chỉ có điều, hắn ta cũng không thể giấu giếm được những chuyện này, dù sao đi chăng nữa mọi người đều biết cả rồi. Nếu như hắn ta nói thật lòng, biết đâu chừng sẽ chiếm được thiện cảm của ông lão này, có điều mọi chuyện sau đó đã chứng tỏ được rằng, đúng là ông ta kiếm được lợi ích rất lớn.



“Lão bá, tin tức này lan truyền khắp giang hồ luôn rồi, còn từ đâu truyền ra thì không biết được, nhưng mà chuyện này không quan trọng, bởi vì cặp huynh đệ Cát Lượng, Cát Băng của Núi Đào Viên đã trả lời, nhận thiếp của mọi người, chắc hẳn sẽ không lừa gạt mọi người đâu, chứ bằng không bọn họ sẽ trở thành kẻ thù của cả giang hồ!” Đỗ Chính Viễn nghiêm túc phân tích hình tình, vừa nói vừa quan sát nét mặt của ông lão, chỉ có điều hắn ta hơi tò tò, tại sao mỗi mình nhắc đến Đào Hoa Sơn Viên, nhất là hai huynh đệ Cát Băng, Cát Lượng, gương mặt ông ta lại lộ ra vẻ tiếc nuối chứ.



Xem như Quái Địch Tử đã hiểu rồi, đầu óc của ông ta nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề trước, bèn trầm ngâm suy nghĩ, trước khi mình bộc lộ thân phận trước mặt Cát Băng và Cát Lượng, ông ta có nên gặp đồ đệ của mình không nhỉ?



“Lão bá, lão bá…” Đỗ Chính Viễn gọi ông ta vài tiếng, thấy lão bá ngẩn ngơ, cũng không biết ông ta đang nghĩ gì.



“Ừm, cái gì?” Đến bây giờ Quái Địch Tử mới tỉnh táo lại, ông ta nghiêng đầu sang, thấy Đỗ Chính Viên đang nhìn mình với vẻ ngờ vực. Quái Địch Tử sờ sờ theo thói quen, rồi ho khan vài tiếng, nói bằng dáng vẻ của bậc người lớn: “Khi nãy ngươi gọi ta làm chi? Ta đang suy nghĩ vài chuyện!” Lúc nói thế, Quái Địch Tử bĩu môi, tựa như Đỗ Chính Viễn đã làm sai vậy.



Trong lòng Đỗ Chính Viễn không khỏi thấy buồn trách, sao hắn ta lại gặp phải một người không biết lý lẽ như ông lão này kia chứ, nhưng ngoài mặt, hắn ta vẫn giữ vẻ lịch sự, chắp tay xin lỗi: “Vãn bối đã thất lễ rồi, chỉ có điều không biết lão bá họ gì? Chẳng hay có thể nói cho vãn bối chăng?!” Gương mặt Đỗ Chính Viễn thấp thoáng hy vọng, cảm thấy ông ta không phải người bình thường, có lẽ là một người có danh tiếng hiển hách ở trong giới giang hồ, chỉ có điều rất ít người biết mặt mũi của ông ta mà thôi.



Quái Địch Tử là một người tinh ranh, ông ta nhìn Đỗ Chính Viễn, rồi cười hì hì, che giấu sự ngờ vực trong lòng. Tiểu tử này nhìn có vẻ ôn hòa, hóa ra lại là một người che giấu tài năng, lời lẽ chặt chẽ, không có tí sơ hở nào. Có điều Quái Địch Tử ta cũng không phải là hạng tầm thường, ta ăn cơm còn nhiều hơn các ngưoi ăn muối đấy. Nghĩ đến đây, Quái Địch Tử vờ ra vẻ vô tội: “Ta chỉ là một người ẩn cư trong núi sâu mà thôi, ngươi không cần phải khách sáo đâu, cứ gọi ta lão bá là được rồi, lòng ta thấy vui như có con chim nhỏ hót líu lo đấy!” Quái Địch Tử nói dứt lời rồi nhìn nụ cười gượng gạo trên mặt Đỗ Chính Viễn, ông ta đắc ý, lấy vò rượu bên người ra, nốc vào bụng, trong lòng thấy vô cùng sảng khoái, thật sự rất giống với một chú chim đắc ý giữa bầu trời.



Vào lúc này, có một nữ tử mặc áo đỏ dẫn theo vài người, đi về phía Quái Địch Tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK