Vào giây phút đó, toàn thân Mộ Dung Tinh Thần tê dại như bị trúng tà, cảm giác lạ thường lan tỏa khắp người hắn ta, hắn nhìn Như Ý, ánh mắt trở nên nhiệt tình.
Như Ý chợt ý thức được bản thân mình vừa làm gì, đây là thời đại phong kiến, một nữ tử hành động như thế, còn tiếp xúc với đàn ông, mặc dù không cố ý nhưng vẫn sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Cô vội vàng rút tay về, rồi ngại ngùng quay người sang nơi khác, nói khe khẽ với hắn ta: “Xin lỗi, ta không cố ý làm vậy đâu, ngươi về đi!”
Mộ Dung Tinh Thần biết Như Ý đang căng thẳng vì chuyện gì, hắn đã đợi cô nhiều năm nay, cũng không quan tâm chút thời gian này, nhưng hắn ta vui như mở cờ trong bụng. Bởi vì hành động trong vô thức của Như Ý lúc ban nãy chứng tỏ rằng cô không bài xích mình, trước đây Như Ý luôn né tránh hắn ta, còn bây giờ đã khác, hành động vô ý của cô hiện giờ mang nghĩa hoàn toàn khác.
Vào lúc hắn ta quay người bỏ đi, bỗng dưng nhớ ra một chuyện, bèn đổi hướng, đến trước mặt Như Ý, hắn ta khom lưng, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: “Đúng rồi, ta phát hiện ra cấm địa của cái núi đáng ghét rất đáng nghi!” Thực chất hắn ta cảm nhận được Như Ý lúng túng run run lúc hắn lại gần cô, hắn chỉ mím môi mỉm cười, giơ tay vén mái tóc xõa trên tai Như Ý, rồi nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng.
Như Ý cảm thấy lỗ tai của mình vẫn còn nong nóng, cô nghĩ đến hành động cố tình ban nãy của hắn ta, không biết vì sao mà tai cô lại nóng bỏng, nghĩ đến những lời Mộ Dung Tinh Thần nói, cấm địa à? Không phải đó là nơi mà Tiểu Giai đã nói với mình trong ngày hôm đó sao? Rốt cuộc bên trong chứa đựng cái gì? Có phải cô nên nói bóng nói gió, để xem xem có thể thu hoạch được tin tức gì không?
“Băng, có phát hiện ra tung tích của nữ nhân ấy chưa? Cát Lượng sốt ruột kéo Cát Băng, muốn biết xem đã tìm được manh mối nào của chuyện này chưa.
Cát Băng cũng thấy làm lạ, giống như nữ nhân ấy đã biến mất trong không trung vậy, không hề tìm được một chút thông tin nào của nàng ta. Cát Băng lắc đầu, tỏ rằng mình cũng bất lực: “Đại ca, nữ nhân ấy không xuất đầu lộ diện cũng không phải chuyện gì xấu đâu, sao huynh lại như thế?” Cát Băng bối rối, đại ca tương đối khác thường, mọi khi gương mặt huynh ấy có bao giờ lộ ra biểu cảm như thế này đâu.
Cát Lượng nghe Cát Băng hỏi thế, cũng biết bây giờ vẻ mặt mình tương đối kích động, nhưng trong lòng hắn cảm thấy hoảng hốt một cách lạ lùng, hay nghĩ rằng nếu không bắt được nữ nhân ấy thì hắn ta không thoải mái chút nào.
“Gần đây không biết vì sao mà ta ngủ không ngon, trong lòng luôn bồn chồn lo lắng! Hơn nữa, nữ nhân kia không xuất hiện, vậy có nghĩa là cô ta đã tìm thấy ơi ẩn nấp, hiện nay cô ta đã là người khác loài, có người chịu cho cô ta trú ngụ, vậy thì chắn chắn người đó không đơn giản một chút nào, nếu như người cho cô ta trú ngụ giúp đỡ cô ta đối phó với Núi Đào Viên, đến lúc đó e là sẽ không hay!” Cát Lượng sốt ruột nói, không biết vì gần đây hắn ta nghĩ nhiều quá, hay là lời phụ thân nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lần đầu tiên Cát Băng nhìn thấy ca ca của mình hoang mang lo sợ như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, vẻ mặt hiện tại của ca ca khiến hắn ta cảm thấy buồn cười, hắn đi lên trước một bước, ôm hờ lấy Cát Lượng, mỉm cười an ủi hắn ta: “Đại ca, có phải huynh hơi…hơi lo bò trắng răng rồi không, chuyện này còn chưa xảy ra, sao huynh cứ nghĩ theo chiều hướng xấu chứ, huống hồ chi, huynh phải biết rằng, đến tận bây giờ nữ nhân ấy vẫn còn chưa xuất hiện, hơn nữa, những bức thiệp được gửi từ người trong giang hồ, không có gì bất thường cả, hơn nữa theo như đệ biết, nữ nhân như Phinh Đình hoàn toàn không thân thiết với ai cả, cũng có nghĩa là tất thảy đều hết sức bình thường, còn có khả năng…”
“Khả năng gì?” Cát Lượng kích động nắm lấy áo Cát Băng, giống như một con chim sợ cành cong vậy.
Cát Băng nhìn thấy Cát Lượng như bèn bất lực lắc đầu: “Còn có một khả năng nữa là, nữ nhân đó đã chết rồi, vì vậy chúng ta mới không tìm được nàng ta, được rồi, đại ca à, gần đây huynh mệt quá rồi, huynh nghỉ ngơi trước đi, còn những chuyện khác cứ để đệ xử lý cho.”
Nghe thấy Cát Băng nói như thế, sắc mặt Cát Lượng dịu xuống, rồi gật đầu, không nán lại đây nữa mà đi một mạch về phòng mình.
Vào giây phút Cát Lượng quay người bỏ đi, khóe môi hắn ta nhếch lên, gương mặt trông có vẻ quái dị.
Sau khi Hồng Đậu tạm biệt lão nhân Quái Địch Tử kỳ quái bèn chuẩn bị lên núi giải quyết công việc, cũng không có nhiều gian rảnh hàn huyên ôn lại chuyện cũ với người sư phụ lâu ngày không gặp của mình.
Mà dường như sau khi Quái Địch Tử đẩy Hồng Đậu ra khỏi phòng, ông ta không hề ra khỏi ngưỡng cửa thêm một lần nào nữa, cũng không đi tìm Hồng Đậu.
Hồng Đậu vội vàng giải quyết chuyện của mình, nàng ta nghĩ rằng chắc hẳn sư phụ mình lại uống say túy lúy rồi.
“Chuẩn bị đến đâu rồi?”
Hồng Đậu hỏi người trước mặt.
“Thưa lâu chủ, tất thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng!”
Đến lúc này Hồng Đậu mới hài lòng gật đầu: “Các ngươi kiểm tra kỹ lưỡng một chút, đừng có để sót bất kỳ chuyện gì!”
Rốt cuộc nàng ta cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, Hồng Đậu đứng dậy chuẩn bị đi tìm sư phụ Quái Địch Tử để hàn huyên ôn chuyện cũ, nói đi nói lại, phụ thân của mình cũng thật là, đã lâu ngày không gặp cũng không nhớ nhung gì mình cả, ấy vậy mà chưa từng đến tìm mình lần nào.
Mặc dù Hồng Đậu nghĩ như thế, nhưng vẫn mặt dày chủ động đi thăm ông ta.
Không ngờ cánh cửa phòng vẫn đóng kín, chỉ có điều không nghe thấy tiếng ngáy, chắc là phụ thân mình đang tỉnh táo.
Truyện Tiên Hiệp
“Sư phụ…”
Để thể hiện tinh thần tôn sư trọng đạo của mình, Hồng Đậu lịch sự gõ cửa.
“Sư phụ, con vào nhé! Sư phụ…”
Đáp lại nàng ta chỉ có sự im lặng một cách lạnh lùng.
Hồng Đậu không chịu nổi sự im ắng này, cảnh tượng không một tiếng động khiến cho nàng ta bực dọc trong lòng, nhưng không tìm được nơi trút giận.
“Sư phụ…” Nàng ta gọi thêm lầnnữa, nhưng kết quả lại giống y như thế.
Hồng Đậu nhướn mày, đẩy cửa bước thẳng vào, chiếc cửa trước mặt giống như cụ già thoi thóp hơi tàn, cơ thể lảo đảo sắp ngã, trong cơn gió, trông càng có vẻ yếu ớt hơn nữa.
Căn phòng trống rỗng xuất hiện trước mắt Hồng Đậu, trên bàn không có rượu, có điều người trong phòng từng uống rượu, nhưng bị mang xuống mà thôi.
Có một lá thư nằm trên bàn.
Trong lòng Hồng Đậu thấy hoảng hốt, nàng ta vội vàng mở lá thư ra, nhưng tiếc là trong thư ngoại trừ một câu đừng nhớ nhung ra thì không còn gì cả.”
“Ông lão này…” Hồng Đậu cắn răng nghiến lợi nặn ra từng chữ, ngọn lửa rừng rực trong mắt nàng ta có thể dập tắt cả cơn mưa bụi, nhìn sự rối rắm trên gương mặt Hồng Đậu là biết ngay nàng ta giận dữ đến mức nào, khớp xương bị nàng ta siết đến kêu răng rắc.
“Lâu chủ!”
Vào lúc cơn tức giận bao trùm khắp người nàng ta, một giọng nói vang lên, kéo lý trí của nàng ta về treo lơ lửng bên bờ vực.
“Vào đi!”
Hai chữ được thốt ra từng miệng Hồng Đậu, nghe thôi cũng biết nó lời nói của nàng ta được nặn ra khó nhọc như thế nào.
“Tất thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng rồi ạ, một vài người trong giang hồ khác đều đã bắt đầu lên núi rồi, có phải chúng ta cũng…” Nhìn thấy nụ cười nở trên gương mặt Hồng Đậu, người nọ chợt thấy hoảng hốt.
“Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi, lát nữa rồi xuất phát, ta sẽ thông báo với mọi người!”
Hồng Đậu cười là vì đột nhiên nghĩ đến nơi ông ta có thể đến, trong lòng chợt thấy ấm áp, mặc dù ông ta luôn tỏ ra dửng dưng, nhưng thực chất tình yêu ông ấy dành cho mình không ít đi một chút nào!
“Quái lão đầu, đợi Hồng Đậu, Hồng Đậu sẽ đến nhanh thôi.”
Hồng Đậu thầm nói trong lòng, rồi chợt nhớ đến, không biết bây giờ Phinh Đình đã chuẩn bị đến đâu rồi, Phinh Đình nói nàng ta đã nghĩ ra cách, không biết rốt cuộc cách đó là cách gì.
“Phinh Đình, chuẩn bị đến đâu rồi!” Giọng nói của Hồng Đậu khá to, mới đến trước cửa đã bắt đầu hỏi.
Nghe thấy giọng nói của Hồng Đậu, Phinh Đình quay người lại, lần này Hồng Đậu đã nhìn thấy rõ gương mặt của Phinh Đình, vẻ kinh ngạc ánh lên trong mắt nàng ta.
“Không ngờ ngươi lại trang điểm giỏi thế, đẹp thật! Ta cảm thấy dường như ngươi còn đẹp hơn cả cái hôm ta gặp ngươi nữa!” Hồng Đậu sấn đến bên cạnh Hồng Đậu, nói liên tục không ngừng.
Phính Đình nghe Hồng Đậu khen mình một cách lộ liễu như vậy bèn thấy ngại ngùng. Nhưng nàng ta vẫn không chắc lắm, mình như thế này có được không?
“Ta để thế này, không sao đâu chứ!” Nơi mà nàng ta chỉ đương nhiên là tóc của mình.
Hồng Đậu gật đậu, rồi hỏi với vẻ tò mò: “Phinh Đình, sao ngươi làm được thế, xem như giải quyết được vấn đề đầu tóc rồi, còn gương mặt này, ta nghĩ vẫn phải dịch dung một chút, mặc dù trông ngươi đẹp hơn nhưng gương mặt vẫn không thay đổi gì mấy, để cho an toàn, ta cảm thấy dịch dung thêm một chút đi!”
Phinh Đình cảm kích gật đầu với Hồng Đậu.
Dưới tài năng tuyệt diệu của Hồng Đậu, trông Phinh Đình thay đổi rất nhiều.
“Thế nào? Mặc dù trông gương mặt này hơi bình thường một chút, nhưng vẫn rất ưa nhìn đấy, ta chỉ nghĩ rằng làm cho gương mặt ngươi bình thường đi thì sẽ không thu hút sự chú ý của người khác, để ta nói rõ ra nhé, tuyệt đối không phải vì ghen tị với nhan sắc của ngươi nên mới dịch dung ngươi thành thế này đâu!” Hồng Đậu nói, gương mặt lộ ra vẻ muốn thề thốt, tựa như sợ Phinh Đình hiểu lầm mình vậy.
Đương nhiên Phinh Đình biết không phải vì Hồng Đậu ghen tị với nhan sắc của mình, huống hồ gì, trong mắt nàng ta, thực chất Hồng Đậu còn đẹp hơn mình nhiều, nàng ta cũng biết Hồng Đậu cũng chỉ muốn tốt cho mình mà thôi.
“Đẹp lắm, thật đó, ta rất thích gương mặt này!” Phinh Đình mỉm cười rồi đáp lại Hồng Đậu.
Hồng Đậu nghe nàng ta bảo rằng thích gương mặt này mới thấy yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, khi nào về ngươi phải nói cho ta biết, đầu tóc của ngươi làm như thế nào đó, bây giờ mọi người đều chuẩn bị xuất phát hết rồi, ngươi cũng chuẩn bị đi, ta ra ngoài chờ ngươi.”
Hồng Đậu vỗ vai Phinh Đình, rồi quay bước ra ngoài.
Phinh Đình nhìn bóng lưng Hồng Đậu, thật lòng nói tiếng cảm ơn nàng ta, trong lòng lại dậy lên cảm xúc như thể chia lìa, thật ra khi nãy nàng ta muốn nói tóc tai của mình giống như nhuộm quần áo thôi, không có gì khác cả, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng vẫn im lặng, không ai cần phải làm như vậy, bản thân mình chỉ bất đắc dĩ mà thôi.
Thật ra Quái lão đầu ra đi sau lúc Hồng Đậu nói hết thảy mọi thứ cho ông ta, ông ta vẫn muốn đi tìm hiểu kết quả.
Lần này ra đi vẫn không quên mang theo mấy bình rượu ngon của mình.
Quái lão đầu chắn giữa đường như thể đang chờ đợi gì đó.
“Này, ông kia, ông sao thế? Sao lại ở đây?”
Một nhóm người đang đi về phía trước, nhưng nhìn thấy Quái Địch Tử nằm giữa đường, cứ nghĩ ông ta bị bệnh, một trong số họ tốt bụng hỏi han.
Quái Địch Tử liếc nhìn mấy người trước mặt, rồi nói ta không sao cả, ta thích ngủ ở giữa đường đấy, nói rồi bèn quay người đi, không ngó ngàng đến bọn họ nữa.
Nhóm người nọ thấy ông ta như thế, có điều nghĩ ông ta không sao bèn đi đường vòng, né ông ta ra.
Đến lúc này ông ta mới ngẩng đầu nhìn nhóm người phía trước, khóe môi nhếch lên, ông ta thấy đám nhóc ban nãy không hẳn là người xấu, cộng với việc trông họ không giống như địa chủ có quyền có thế, bởi vậy mới không làm khó đối phương.
Cứ như thế, Quái lão đầu gặp vài nhóm người, ông ta đều trả lời như thế, nhiều người đi trước đều nghĩ rằng ông ta là một tên điên.
Chỉ có Quái Địch Tử biết mình đang nghĩ gì trong đầu.
“Lão già chết tiệt này, muốn chết thì cút ra xa một chút đi, chắn đường làm gì đấy!”
Một giọng nói hung dữ vang lên, đánh thức ông ta dậy, ông ta nhíu mày bất mãn.
Nhưng mà, tính cách của Quái Địch Tử ương bướng như thế đấy, người khác không đối xử tử tế với ông ta, đừng hòng được ông ta đoái hoài, nếu như ông ta muốn đoái hoài đến thì chắc là kẻ nọ cũng thê thảm rồi!