CHƯƠNG 17: PHẾ NHÂN SONG DIỆN?
Trác Lỗi ngại ngùng nói: “Cũng không hẳn là để an ủi muội đâu. Nếu luyện võ không thành, ngày mai tứ ca đưa muội đến thư viện Quốc Tử Giám, sau này muội cố gắng học tập, nữ nhân vẫn là nên cầm bút nảy mực hay hơn là múa đao cầm kiếm.”
“Dạ. Tùy tứ ca sắp xếp vậy.”
Như Ý vốn dĩ định từ chối, cô đã có bốn học vị tiến sỹ, ba học vị thạc sỹ, và tinh thông bom mìn, vũ khí, độc dược y thuật, điều tra, cải trang và ngôn ngữ của sáu nước.
Vậy thì cô đâu cần thiết phải đi học nữa?
Nhưng cô lại không nỡ để Trác Lỗi hiền lành này buồn, trong lòng cô nghĩ đi đến thư viện để ứng phó vài ngày cũng tốt.
Thư viện Quốc Tử Giám là thư viện do triều đình xây dựng, nhận học viên ưu tú của các nơi trên cả nước, và cả con cháu của các quan lớn quý tộc. Nhân tài ưu tú nhất ở đây cũng có hậu phương vững chắc giàu có như phủ Trác Vương.
Trác Lỗi dẫn Như Ý đi thẳng một hướng xuyên qua học đường, thẳng đến thư viện phu tử đường.
Ở thế giới này, thầy giáo được gọi là phu tử, mà phu tử nổi tiếng nhất ở thư viện Quốc Tử Giám là Cát phu tử, ông cũng là thầy giáo của Trác Lỗi.
“Phu tử, đây là muội muội của học trò Trác Như Ý, xin thầy nhận muội làm học viên của thầy, đây sẽ là niềm vinh hạnh của muội muội, cũng là vinh hạnh cho phủ Trác Vương chúng tôi.”
Trác Lỗi sau khi hành lễ chào thầy xong nói thẳng vào vấn đề, mục đích hôm nay mình đến đây.
Cát phu tử đưa cặp mắt già nua của mình quan sát sơ lượt Như Ý với trang phục đơn giản, cảm thấy vừa ý nên gật gật đầu lên tiếng tán dương: “Thanh tú đoan trang, dáng vẻ là nhân tài tú lệ. Không biết tiểu thư Trác gia học hành thế nào?”
Trác Lỗi cũng không biết, bèn xoay qua nhìn Như Ý.
Như Ý nói: “Mới học sơ thiển.”
Cô cũng không muốn nói cho người khác biết mình là thiên tài, trên thông thiên văn, dưới thông địa lý, cô sợ lão phu tử đáng tuổi ông nội của mình này biết được sẽ hết hồn cho coi.
Cát phu tử gật gật đầu: “Biết khiêm tốn là tốt, tôn tử khả giáo.”
Trác Lỗi thấy phu tử thích muội muội, vui mừng hớn hở: “Phu tử, phu tử, nói như vậy là thầy đã đồng ý nhận muội muội rồi?”
Cát phu tử nói: “Từ từ đã! Dù gì thì cũng phải kiểm tra xem thực lực học vấn của nàng ta rồi mới biết được.”
Nghe vậy Trác Lỗi gật đầu nói: “Đó là chuyện đương nhiên, đương nhiên mà! Nhưng vẫn xin phu tử nương tay, muội muội này của đệ tử thất lạc nhiều năm, gần đây mới tìm thấy, muội muội nhiều năm lưu lạc bên ngoài, chịu không ít khổ cực.”
Trong lời nói của Trác Lỗi ngụ ý: phu tử à, em gái ta đã chịu nhiều khổ cực ở bên ngoài, nên không học hành gì, thầy muốn kiểm tra cũng được, nhưng đừng khó quá.
Cát phu tử hiểu ý gật gật đầu.
Dù không nể mặt phủ Trác Vương thì cũng phải nể mặt Trác Lỗi, thêm vào Trác Như Ý dáng vẻ yêu kiều cũng làm cho ông có chút vừa ý.
Ông trầm ngâm một lúc rồi ra câu đề thật dễ: “Cổ có , nay thịnh , mời tiểu thư Trác gia đưa ra so sánh của hai người trên.”
đều là người nghiên cứu văn học cơ bản nhất ở thế giới này, tương tự với thế kỷ hai mươi mốt có và , người đầu tiên là cổ thể thi ca, người sau là tân thể thi, chỉ khác biệt ở phong cách và hình thức mà thôi. Đây là thường thức mà ngay cả đến con nít đều biết, Các phu tử đưa ra câu đề đơn giản như vậy hiển nhiên cho thấy là ông đã cực kỳ nương tay.
Như Ý nghe xong liền lắc đầu.
Sắc mặt Cát phu tử săn lại: “Tiểu thư Trác gia chưa học qua sao?”
Như Ý nói: “Kinh nguyệt thì ta có nghe qua, mỗi tháng đến một lần. Đoạn tụ ta cũng nghe qua, hai người nam nhân chơi trò ôm lưng kêu là đoạn tụ.”
Cát phu tử tức giận đến mặt mày tái mét: “Ăn nói hồ đồ!”
Trác Lỗi vội vàng lên tiếng: “Phu tử xin đừng tức giận.”
Cát phu tử liếc nhìn qua Trác Lỗi, phẩy phẩy tay rồi từ trên bàn lấy một quyển sách thẩy qua đó: “Mà thôi! Ngươi chép lại vài đoạn văn để bổn phu nhìn xem nét chữ của ngươi như thế nào.”
Trác Lỗi vui vẻ nói: “Cái này được! Đơn giản! Nữ nhân không biết văn chương, cũng có thể luyện thư pháp cũng tốt. Như Ý, muội tùy tiện chép vài đoạn cho phu tử xem thử.”
Vẻ mặt của Như Ý như biểu lộ lực bất tòng tâm lên tiếng nói: “Tứ ca, muội không biết chữ.”
Lúc này, sắc mặt của Cát phu tử đã khó coi hơn.
Trác Lỗi giận đến thiếu điều ngất đi…
Từ thư viện Quốc Tử Giám trở về, suốt dọc đường đi Trác Lỗi vẫn giữ nguyên vẻ mặt tái mét.
Như Ý lên tiếng an ủi nói: “Tứ ca, huynh đừng buồn nữa.”
Trác Lỗi bất đắc dĩ nói: “Giờ còn cách gì khác nữa?”
Như Ý nói: “Tứ ca, muội biết huynh đã cố gắng hết sức rồi, yên tâm đi, muội sẽ không trách huynh đâu.”
Trác Lỗi thở dài.