CHƯƠNG 228: ÁM SÁT BẠO QUÂN
Ám sát bạo quân?
Nhìn Trác Công Vinh và Trác Vân Phong giống như không nói đùa, điều này càng khiến Như Ý cảm thấy đau đầu.
“Tam thúc, đại ca. Sao hai người lại có suy nghĩ đó? Ám sát Hoàng thượng là chu di cửu tộc đó!”
“Cửu tộc ư? Giờ cũng sắp bị tiêu diệt hết rồi.”
“Nhưng mà… nếu Hoàng thượng muốn sát hại người trong phủ Trác Vương, cùng lắm chỉ hãm hại, nhốt trong thiên lao cũng đỡ hơn bị chém đầu, đúng không? Tam thúc, thúc tuyệt đối đừng kích động! Đúng rồi, gia gia nói sao?”
Như Ý cố ý nói hậu quả nghiêm trọng, hơn nữa còn vô tình nhắc đến Trác lão gia.
Trác Công Vinh vừa nghe đến lão gia, quả nhiên thái độ đã dịu lại: “Cha nói chúng ta nghe theo ý kiến của ngươi, nên mới sáng sớm, ta và Phong nhi đã đến đây tìm ngươi.”
Như Ý nói: “Tam thúc, sao hai người lại có suy nghĩ hoang đường, ám sát Hoàng thượng như thế?”
Trác Vân Phong thấy tam thúc hơi gấp gáp thì giải thích: “Chuyện là thế này, tối qua chúng ta cùng mấy thủ lĩnh quân đoàn Thanh Long đã lên kế sách, giờ tình thế của phủ Trác Vương rất bất lợi, mặc người khác xâu xé, không bằng đổi khách làm chủ!”
Trác Công Vinh tiếp lời: “Đúng vậy! Giang sơn này không phải của nhà Thác Bạt bọn họ, phủ Trác Vương chúng ta ít nhất cũng gây dựng một nửa. Dựa vào điều gì mà hắn mặc sức hoành hành, muốn làm gì thì làm? Tối qua chúng ta đã lên kế hoạch rồi, con có thể tự do ra vào hoàng cung, chỉ cần nghĩ cách đưa quân đoàn Thanh Long vào cung, hoặc lừa Hoàng đế ra ngoài, như vậy hắn có chạy đằng trời. Chúng ta giết Hoàng đế rồi xông vào thiên lao cướp ngục, trong thiên hạ này ai dám nói nửa lời với phủ Trác Vương.”
Như Ý nói: “Tam thúc, thúc quá lỗ mãng rồi!”
Ngay cả cô cũng phải thừa nhận.
Thật ra đây là một cách hay.
Với thực lực của phủ Trác Vương, chắc chắn có thể làm được chuyện này.
Hơn nữa, tỷ lệ thành công cũng được tám phần.
Chỉ là cho dù thất bại, phủ Trác Vương cũng cắt đứt hoàn toàn với hoàng tộc rồi!
Cuối cùng người chịu khổ vẫn là dân chúng.
Đánh nhau…
Không ai giành chiến thắng cả.
Trác Công Vinh và Trác Vân Phong nghĩ đến lợi ích phủ Trác Vương.
Nhưng Như Ý lại lấy đại cục làm trọng.
Có cách gì để giải cứu phủ Trác Vương không?
Vừa không cần ám sát Hoàng đế, lại vừa nhanh chóng không?
Như Ý đã biết trước rồi.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, phủ Trác Vương vì công cao chấn chủ mà bị chèn ép.
Chỉ không ngờ rằng ngày đó lại tới nhanh như vậy.
Binh quyền của phủ Trác Vương đã bị tước đoạt rồi.
Chỉ còn lại, quân đoàn Thanh Long.
Nghiêm chỉnh huấn luyện, quân cơ nghiêm minh.
Cho dù quân đoàn Thanh Long được xưng là vô địch.
Nhưng cũng không có niềm tin giành chiến thắng khi đối đầu với Bạo quân cấp bậc tông sư.
Như Ý rất ngạc nhiên về lòng cam đảm của Trác Công Vinh và Trác Vân Phong.
Có lẽ, bọn họ đã cùng đường nên hoảng loạn thử mọi cách.
Cô đã nhận ra một vấn đề rất nghiêm túc.
Tình cảnh phủ Trác Vương quả thật rất phiền phức.
Mà phiền phức nhất chính là không đoán ra tâm tư của Bạo quân.
Rốt cuộc thái độ hắn đối với phủ Trác Vương là gì?
Có giết hay không?
Lập trường mờ ám không rõ, không chỉ Trác lão hoài nghi mà thông minh như cô cũng cảm nhận được.
Cô biết mặc dù Bạo quân vô tình với cô.
Nhưng hắn không phải tên ngốc.
Nếu tiêu diệt sạch phủ Trác Vương, không hề có lợi cho hắn.
Là một Hoàng đế, hắn tuyệt đối không làm chuyện không có lợi cho mình.
Như Ý luôn nghi ngờ rằng, trong lòng Bạo quân có một kế sách đặc biệt nào đó, nhưng không tìm được chứng cứ.
Mà vấn đề bây giờ là hiềm nghi mập mờ không rõ trong mấy trăm năm qua giữa hoàng tộc và phủ Trác Vương đã công khai cắt đứt.
Cho dù giải trừ được nguy cơ trước mắt, sau này giữa phủ Trác Vương và hoàng tộc vẫn không tránh khỏi cá chết lưới rách.
Giờ toàn bộ người trong phủ Trác Vương đều bị giam trong thiên lao.
Binh quyền cũng bị tước đoạt.
Chỉ còn lại quân đoàn Thanh Long.
Chẳng trách Trác Công Vinh và Trác Vân Phong sẽ thử mọi cách.
Như Ý ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tam thúc, thúc tin ta không?”
Trác Công Vinh nói: “Lão Tam ta không sợ trời, không sợ đất, khắp thiên hạ này đều biết.”
Như Ý khẽ mỉm cười, rồi hỏi một câu: “Tam thúc, thúc có đồng ý đảm nhiệm chức thủ lĩnh quân đoàn Thanh Long không?”
Trác Công Vinh hơi sửng sốt nói: “Tiểu Cửu, rốt cuộc con muốn nói chuyện gì?”
Như Ý nói: “Ta có một nhiệm vụ bí mật muốn giao cho tam thúc.”
Nhiệm vụ gì?
Trác Công Vinh rất tò mò.
“Thật ra, người thích hợp làm nhiệm vụ này nhất là đại ca.”
“Chỉ có huynh ấy mới gánh được tương lai của phủ Trác Vương.”
“Làm đại nghiệp hưng thịnh, do đó… tam thúc, giờ chỉ thể dựa vào mình thúc!”
Như Ý nhìn Trác Công Vinh với ánh mắt khác lạ, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra ý cười thần bí.
Ông bị cô làm cho hồ đồ rồi.
“Tiểu Cửu, rốt cuộc con muốn làm gì?”
Như Ý bỗng liếc nhìn Trác Vân Phong và Thu Vân ở phía sau.
Trác Vân Phong rất biết điều nói: “Ta đi ra ngoài hóng mát một lát.”
Mấy người Tống Thanh và Thu Vân cũng lần lượt ra khỏi phòng.
Cuối cùng, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Như Ý và Trác Công Vinh.
Cô nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của ông, biết ông là người nóng tính nên không vòng vo nữa.
“Tam thúc, có lẽ đây chính là ý trời.”
“Ý trời sao?”
“Nói đúng hơn là sự sắp đặt của số mệnh.”
“Tiểu Cửu, sao tam thúc nghe giống như sau lưng rất lạnh lẽo.”
“Tam thúc, thúc đừng lo lắng, Tiểu Cửu vẫn là đứa bé ngoan nhất của thúc, sẽ không hại thúc. Có điều…”
“Có điều gì…”
Như Ý cười nói: “Có điều sau này tam thúc phải gánh vác trọng trách rồi.”
Trác Công Vinh nói: “Tiểu Cửu, con nói thẳng đi!”
Cô nói: “Tam thúc, thúc có thể bảo đảm không nói chuyện này với bất kỳ ai không?”
Người ông run lên: “Bao gồm cả Phong nhi ư?”
Như Ý gật đầu rất nghiêm túc.
Trác Công Vinh thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô bỗng hoảng sợ: “Tiểu Cửu, chẳng lẽ ý của con là… phải giữ bí mật với tất cả người trong phủ Trác Vương à? Bao gồm cả… cha, gia gia con?”
Cô khẽ gật đầu.
Trác Công Vinh sợ hết hồn: “Tiểu Cửu, rốt cuộc con… có suy nghĩ kinh hãi như thế nào?”
Như Ý nói: “Không tính là kinh hãi, nhưng… nhất định phải giữ bí mật chuyện này.”
Trác Công Vinh nói: “Tại sao phải bảo mật?”
Cô nói: “Bởi vì sau này, muốn chấn hưng phủ Trác Vương phải dựa vào đại ca Trác Vân Phong, nhưng lúc nguy hiểm, người có thể cứu vãn được phủ Trác Vương chỉ có mình tam thúc.”
Trác Công Vinh nghe vậy thì bỗng nhiệt huyết sôi trào: “Tiểu Cửu! Con biết tam thúc là người thô lỗ. Con cứ căn dặn thẳng tam thúc là được.”
Như Ý nói: “Ta muốn tam thúc tiếp quản quân đoàn Thanh Long.”
Ông nghe vậy thì lắc đầu: “Chuyện này không được! Quân đoàn Thanh Long là đội vệ binh thân cận trung thành nhất của phủ Trác Vương, luôn thuộc quyền quản lý của cha và đại ca, cho dù hiện tại ta chỉ có thể tạm thời tiếp quản một lát mà thôi. Hơn nữa…”
Như Ý bỗng nhíu mày nhìn ông.
Tim Trác Công Vinh run lên: “Tiểu Cửu, con đừng trách thúc vô dụng, tam thúc…”
Như Ý nói: “Tam thúc, đến giờ thúc vẫn muốn từ chối sao? Chẳng lẽ thúc không muốn làm chút chuyện cống hiến cho phủ Trác Vương à? Thúc không muốn trở thành anh hùng ư? Có thể trong thiên hạ này không ai biết tam thúc là một anh hùng, nhưng bản thân thúc sẽ biết.”
Trác Công Vinh khẽ nghiến răng nói: “Được! Con nói thế nào thì thúc làm thế đó! Tam thúc sẽ nghe theo Tiểu Cửu hết. Ngày đó lúc con dạy dỗ Đường Bắc Huy, tam thúc đã biết con không phải người bình thường. Không ai có thể đoán ra suy nghĩ của con.”
Như Ý nói: “Thật ra rất đơn giản! Ta muốn thay đổi quân đoàn Thanh Long.”
Ông nói: “Thay đổi thế nào?”
Cô nói: “Nghiêm túc mà nói là biên chế lại!”
Ông nói: “Sao phải biên chế lại? Biên chế thế nào?”
Cô nói: “Bước đầu tiên, giải tán quân đoàn Thanh Long. Bước thứ hai, tam thúc triệu tập một số tướng lĩnh trong quân đoàn, rồi bí mật thành lập lại quân đoàn.”
“Rắc rối như vậy sao?”
“Vâng!”
“Nói như vậy sau này quân đoàn Thanh Long đã thành tổ chức bí mật rồi?” Trác Công Vinh rất tò mò sao Như Ý lại làm thế.
Cô gật đầu nói: “Đúng vậy! Phải đánh lừa dư luận! Đương nhiên, tên cũng phải đổi, không thể gọi là quân đoàn Thanh Long nữa, nên gọi là… quân đoàn Như Ý đi!”
“Quân đoàn Như Ý ư?”
“Tam thúc không ngại chứ?”
“Đương nhiên không ngại rồi! Tiểu Cửu là công thần lớn nhất, gọi là quân đoàn Như Ý cũng không sao!”
“Tiếp sau đây…”
Thật ra Như Ý cũng không muốn kể công, cô chỉ nghĩ đến một tháng nữa mình phải rời đi rồi.
Rời khỏi thế giới vốn không thuộc về cô.
Không để lại một thứ gì.
Có lẽ để lại một cái tên…
Coi như làm kỷ niệm đi.
Chứng minh cô vẫn còn tồn tại.
Tiếp theo đây…
Như Ý thay đổi Thanh Long như thế nào… kế hoạch quân đoàn Như Ý được cô bàn bạc tỉ mỉ với Trác Công Vinh.
Trong quân đội, người trung thành, kỷ luật, hỏa lực, đương nhiên còn có chiến lược nhất là Âu Niên Canh Nghiêu.”
Như Ý tiến hành sửa đổi lại những điều mình đã học trong trường đặc công, rồi vận dụng toàn bộ vào quân đoàn Như Ý.
Nếu Trác Công Vinh làm theo kế hoạch của cô, huấn luyện tốt quân đoàn Như Ý.
Với nền tảng quân đoàn, cùng lắm nửa năm là có thể huấn luyện thành một đội quân lính đặc chủng với sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Đương nhiên…
Như Ý chắc chắn sẽ không nói kỹ thuật dùng súng và đại bác cho Trác Công Vinh.
Cô chỉ cải tiến vũ khí, thêm thút thay đổi, để tăng sức chiến đấu của quân đoàn, ví dụ như cung tên cải tiến thành nỏ bắn liên tiếp, tăng thêm sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng không ảnh hưởng đến cân bằng quân lực trong thế giới này.
Lòng trung thành của quân đoàn Như Ý thì không cần phải nói.
Kỷ luật luôn nghiêm minh.
Như Ý chỉ thay đổi một chút kỷ luật quân đội, tăng thêm kỷ luật của đội quân đặc chủng.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là chiến lược.
Điểm này cô không cần lo lắng.
Cô chỉ đơn giản phát huy ưu thế trí nhớ tốt của mình, ghi chép lại Tôn Tử binh pháp, rồi giao cuốn sách này cho Trác Công Vinh, để ông ta từ từ nghiên cứu.
Quân đoàn Thanh Long hoàn toàn giải tán.
Người đời cho rằng quân đoàn đó không còn tồn tại nữa.
Nhưng không ai biết rằng, Trác Công Vinh đã bí mật huấn luyện quân đoàn Như Ý.
Như vậy đội quân đặc chủng với nhân số không nhiều, nhưng sức chiến đấu lại mạnh mẽ.
Sau này, lúc phủ Trác Vương gặp bất kỳ nguy hiểm gì, quân đoàn Như Ý bí mật có thể làm lực lượng dự bị, vào lúc mấu chốt giải cứu nguy cơ của phủ Trác Vương.
Màn đêm buông xuống.
Như Ý và Trác Công Vinh bí mật bàn bạc trong đại sảnh.
Không ai dám quấy rầy.
Cũng không ai biết bọn họ đang bàn bạc chuyện gì.
Đến đêm khuya, Như Ý mệt mỏi đi ra ngoài.
Còn Trác Công Vinh thì biến mất.
Trác Vân Phong rất tò mò.
Cô chỉ khẽ cười nói: “Tam thúc đã đi thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt rồi.”
Anh khó hiểu hỏi: “Sao tam thúc không nói gì đã đi rồi? Để lại mình ta thì làm gì đây?”