CHƯƠNG 295: BÊN TRONG CẤT GIẤU CÁI GÌ
Đại phu nhân ngược lại rất hi vọng thời gian dừng ở thời khắc này, nhưng mà cũng không có cách nào khác, không ngờ chuyện này cũng thật sự thuận theo ý mình.
Vệ Quốc Công nghe Như Ý đến, mặt đều lộ ra vui mừng: “Mau kêu Như Ý vào đây.”
Lúc bước vào thư phòng, Như Ý luôn cảm thấy có loại cảm giác thần bí nào đó, không phải là vì sách quá nhiều, mà là có cảm giác trong này cất giấu thứ gì đó.
“Nô tỳ tham kiến lão gia.” Như Ý Mặc dù có chút hiếu kỳ, nhưng cô không thể nhìn không chớp mắt, như vậy mới sẽ không bị Vệ Quốc Công hoài nghi. Lần trước chuyện của Danh Triệt, cô đã tiếp nhận giáo huấn, có nhiều thứ không thể gấp gáp, phải từng bước từng bước mới có thể.
“Ha ha, Như Ý không cần đa lễ, ta cũng đang có chuyện cần tìm ngươi.” Vệ Quốc Công rất nhiệt tình chào đón Như Ý vào.
Như Ý ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới đại phu nhân cũng ở bên trong, tranh thủ thời gian hành lễ: “Nô tỳ tham kiến đại phu nhân.”
Đại Phu nhân thấy lão gia quen thuộc đối với Như Ý như vậy, mặc dù cũng sẽ có chút ghen ghét, nhưng mà loại vui vẻ này của lão gia không phải nhìn thấy nữ nhân, mà càng giống nhìn thấy người tài hơn, bà ta cũng hiểu rõ.
“Đứng lên đi, ngươi trò chuyện với lão gia, ta đi chuẩn bị cho lão gia ít đồ.” Đại phu nhân gật gật đầu, rất nhanh rời khỏi thư phòng.
Đối với sự nhiệt tình của Vệ Quốc Công, Như Ý cũng không thấy giật mình, trong đầu cô thoáng hiện lên kế sách kia, trong lòng cô vui vẻ, thậm chí cả ánh mắt cũng sáng lên, phải biết là cách kia đã vượt qua quy định của thời đại này.
“Ta muốn biết tổng hợp nguồn tài chính này lại thì dùng như thế nào, tiền này giống như mượn của người khác, nếu như không biết dùng thì không phải sẽ bị tổn thất à, như thế lại càng không phải tổn thất nặng nề thêm ư...” Vệ Quốc Công lập tức đem vấn đề khiến mình xoắn xuýt từ nãy đến giờ nói ra.
Như Ý đã sớm nghĩ ra cách ứng phó với vấn đề này, những cách này giống như đã sớm xuất hiện trong đầu của cô: “Như vậy cũng có thể chứ, đem số tiền kia đi kinh doanh một khoản khác, mà vụ làm ăn này...” Lúc Như Ý nói chuyện đến làm ăn, dường như có một nguồn suối, nó cứ chảy liên tục không ngừng, để tất cả vấn đề như gặp gió xuân, giải quyết dễ như trở bàn tay.
Vệ Quốc Công càng nghe càng cảm thấy cái này thật thần kỳ, tán thưởng nhìn về phía Như Ý, Thậm chí còn có ý vị sùng bái.
Đối với ánh mắt của Vệ Quốc Công, Như Ý cười cười, dửng dưng đứng đó, sự thật là ở thu cho, cô là muốn Vệ Quốc Công lau mắt nhìn mình, thậm chí còn tin tưởng, đến lúc không thể rời đi, sau đó giao cho cô những chuyện phức tạp hơn, như vậy thì tất cả mọi chuyện đều do cô quyết định.
Lúc đại phu nhân đã chuẩn bị xong đồ mà tiến vào thư phòng, nhìn thấy chính là Như Ý miệng lưỡi lưu loát nói chuyện làm ăn, bà ta không thể không bội phục Như Ý. Bản thân mình là nữ tử không tài không, chuyện học được Cũng ít, muốn lanh lẹ cũng không có khả năng, mà giống như Như Ý nói năng không có nữa điểm sơ suất kia cũng thật thần kỳ, biểu lộ tán thưởng của Vệ Quốc Công, giống như với truyền thuyết.
Như Ý nói rất nhiều, nhưng đương nhiên cô cũng đã giấu rất nhiều, những chuyện này cô không thể chỉ hết cho Vệ Quốc Công, nếu không thì mình còn cái gì dùng nữa, không phải còn có một câu là dạy hết cho đệ tử thì thầy chết đói sao?
Vừa nói xong cái này, lòng Như Ý bình tĩnh trở lại, mới cảm giác được ánh mắt bên cạnh, quay đầu nhìn thấy đại phu nhân ngồi ở bên cạnh đã lâu.
“Đại phu nhân!” Như Ý hơi cúi người.
Đại phu nhân ngược lại còn có vẻ hơi cao hứng, bưng đồ vật đến, đưa một khối cho Vệ Quốc Công, vừa cười vừa nói: “Như Ý, ngươi thật sự quá lợi hại, lão gia, đây là báu vật a.”
Vệ Quốc Công cũng không che giấu sự hài lòng của bản thân, gật gật đầu: “Là báu vật a! Ha ha...” Theo âm thanh sảng khoái, Vệ Quốc Công gật gù hài lòng.
“Lão gia và phu nhân quá khen, nô tỳ chỉ hi vọng góp được chút sức lực.” Như Ý vẫn giả bộ khiêm tốn mở miệng.
“Lã gia a, nói ra thì Như Ý cũng thật tài giỏi, có phải là nên thưởng không! Thiếp thấy a, ngay cả dì Ngưu lúc trước cứu cô ấy về thì cũng nên ban thưởng.” Đại phu nhân giống như tùy ý lôi kéo việc nhà mà mở miệng.
“Đúng a, nên thưởng, đều nên thưởng, việc này giao cho nàng làm đi.” Vệ Quốc Công vỗ tay đại phu nhân, trước mặt Như Ý có loại ý vị ân ái.
Như Ý chỉ là không ngờ đến đại phu nhân này là người rộng rãi như vậy, muốn ban thưởng cho mình và cả dì Ngưu.
“Nô tỳ tạ ơn đại phu nhân, lão gia!” Như Ý lại tỏ ra rất ổn trọng hành lễ với hai người.
“Như Ý, chú Ngưu của ngươi mất rồi, ngươi cũng chưa từng đến, ngươi đi thắp nhang cho ông ta đi.” Đại phu nhân đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thấp giọng phân phó.
Như Ý vừa nghe đại phu nhân nói vậy, mới thật sự cảm thấy mình quá vô lễ, mặc dù mình đối với chuyện này luôn đem đau nhức đặt ở trong lòng, nhưng có khi làm một chút, có lẽ sẽ khiến trong lòng dì Ngưu dễ chịu một chút.
“Nô tỳ đa tạ ân huệ của Đại phu nhân.” Như Ý ngoại trừ cảm ơn, cũng không có gì có thể biểu đạt nhiều, thật ra cô không phải là một người dễ xúc động và kích động, càng không phải là người lấy đồ vật khác để thay thế, cô sẽ chỉ nhớ điểm tốt và điểm xấu của người này.
Sau khi trở về từ chỗ Vệ Quốc Công, Như Ý cũng không chờ tiễn đại phu nhân đi khỏi, dù sao đại phu nhân khó lắm mới có được sự sủng ái của lão gia, đương nhiên cô không thể nhúng tay vào chuyện này.
Cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cô trực tiếp đến hiệu thuốc của Vệ phủ, đây cũng là chỗ mà Như Ý cảm thấy không đơn giản ở vệ phủ, cái này quả thật cỡ một hoàng cung, cái gì cũng có đầy đủ, có điều vậy thì cũng thuận tiện cho cô hơn, ít nhất cô cũng có thể tra được một chút manh mối.
Như Ý đã đến hiệu thuốc từ lâu, hiện tại cô cũng coi như là một người có chút mặt mũi, tùy tiện đi đâu thì bên trong cũng có người nhận ra cô, đối với cô cũng rất cung kính.
“A, đây không phải là Như Ý cô nương sao, này là sao đây?” Một người trong hiệu thuốc nịnh nọt mở miệng.
Như Ý cười cười, cũng tiếp nhận nhiệt tình của người kia: “Tiểu ca, tôi muốn mấy vị thuốc, không biết là có hay không.” Như Ý biết là người kia cần thuốc, nhất định phải là mấy loại này mới có thể giải quyết được, mà lượng thuốc dùng cũng không ít.
“A, cô muốn mấy vị nào?” Người kia nhìn thấy Như Ý có lễ độ như vậy, cũng không giống như người diễu võ dương oai như trong lời đồn, liền cảm thấy rất có hảo cảm, lại thêm bề ngoài ngọt ngào của Như Ý, đương nhiên cũng được đánh giá cao.
Như Ý cũng không khách khí nữa, nhanh chóng đem phương thuốc mà mình muốn nói ra, cô vừa nói vừa chú ý đến sắc mặt của tiểu ca, quả nhiên người kia nhíu mày, thì thầm trong miệng: “Sao cứ cần loại thuốc này a.”
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng đối với người tập võ có thính lực tốt như Như Ý, cô liền có thể nghe được.
“Sao vậy?” Như Ý giống như là lo lắng mà hỏi: “Không phải là không có đó chứ, không lẽ hôm nay có người mua hết rồi.” Như Ý vừa nói vừa có chút lo lắng dậm chân.
Người đẹp dậm chân, tự nhiên kích thích đến trái tim của người khác, tiểu ca nhanh chóng nở nụ cười: “Không phải, có chứ, chỉ là không có nhiều lắm mà thôi. Cô nói cũng thật là chuẩn, sáng nay Lý quản gia thật sự đã đến mua thật nhiều.” Tiểu ca giống như vô tình mà nói ra.
Trong lòng Như Ý liền hiểu rõ, hóa ra là Lý quản gia, lúc trước cô đã cảm thấy không đơn giản, chỉ là không ngờ đến vẫn có chút ngoài ý muốn.
Như Ý cuối cùng cũng lấy đại mấy vị thuốc kia, sau đó nhiệt tình nhét một chút đồ vật cho vị kia, vui vẻ đi khỏi.
Sau khi trở về tự hiệu thuốc, ngược lại Như Ý cũng không gấp gáp như vậy mà đi thăm dò quản gia, những chuyện này cô không thể vội vã được. Có lẽ người kia còn sẽ đến tìm mình, dù sao độc đó có thể ức chế được, nhưng muốn thật sự giải hết hoàn toàn thì cũng không đơn giản như vậy.
Như Ý nghĩ vẫn nên đến thăm dì Ngưu một chút, thuận tiện đi thắp hương cho chú Ngưu, nếu như lúc trước không phải có chú Ngưu và dì Ngưu, chỉ sợ cũng không có mình bây giờ.
“Dì Ngưu, Như Ý đến thăm người đây.” Như Ý đối với việc sau khi mất đi tiểu Thúy, ngược lại là tình cảm sẽ bộc lộ rất nhiều. Đã lâu không gặp dì Ngưu, trong lòng cô cũng rất nhớ, khi nhìn thấy dì Ngưu thì cô đi đến ôm lấy bà ta.
Dì Ngưu đầu tiên là cảm thấy sững sờ, nhưng mà lập tức vỗ nhẹ lưng của Như Ý, mỉm cười: “Sao hôm nay con có thời gian rảnh trở về, gần đây ở chỗ đại phu nhân không có chuyện gì sao?”
“Chính là đại phu nhân kêu Như Ý trở lại thăm người một chuyến, thuận tiện thắp hương cho chú Ngưu. Như Ý vô dụng, không thể nhìn thấy ông ấy một lần cuối, ngay cả mộ của ông ấy ở đâu mà Như Ý cũng không biết, Như Ý cảm thấy rất hổ thẹn với ông ấy.” Như Ý nhìn gương mặt đã có chút già nua của dì Ngưu, trong lòng cảm thấy đau xót, thậm chí còn có chút bất lực.
Có điều Như Ý đang đắm chìm trong bi thương của mình, không chú ý đến sắc mặt của dì Ngưu khi nghe mình nhắc đến phần mộ của chú Ngưu lại có chút méo mó.
“Đứa nhỏ ngốc này, con bận bịu như vậy, chú Ngưu cũng hiểu được mà. Chỉ là ông ấy không có phúc phận nhìn thấy con bây giờ có cuộc sống rất tốt.” Dì Ngưu đã khôi phục lại sự bình tĩnh của mình, an ủi nhìn về phía Như Ý.
Như Ý chỉ cho rằng dì Ngưu đây là đang trấn an mình, rất chắc chắn mà nói: “Ngày mai chúng ta đi viếng mộ của chú Ngưu đi.” Lời này vừa nói ra là câu khẳng định, tính cách của cô chính là như vậy, thái độ làm việc cũng rất quả quyết, không hề dở dở ương ương.
Dì Ngưu cũng rất hiểu tính cách này của Như Ý, cho nên bà rất rõ suy nghĩ của cô, nói thêm nhiều lời chỉ sợ rằng Như Ý sẽ hoài nghi, vẫn may là ngày mai, như vậy thì bà ta vẫn còn thời gian để chuẩn bị kỹ càng.
Như Ý giống như đã hoàn thành được một tâm nguyện, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Từ chỗ giặt quần áo của dì Ngưu trở về, bước chân trên đường cũng cảm thấy nhẹ nhàng linh hoạt rất nhiều, hóa ra là cô gánh vác rất nhiều chuyện.
“Xuy.” Nhĩ lực của Như Ý công tệ, bóng người nhanh chóng vượt qua mình vẫn hấp dẫn được sự chú ý của cô.
Bây giờ là giữa ban ngày, sao lại như vậy? Như Ý nhìn thấy phương hướng mà bóng người kia thoáng qua, phía sau có một người áo đen đi theo.
Quần áo trên thân của người áo đen cô rất là quen thuộc, lại nhìn đến phương hướng, lại chính là cái nhà kia.
Như Ý nhíu nhíu mày, xoay mình đi theo, cô rất muốn xem đến cuối cùng là ai mà to gan như vậy.
“Ngươi là ai? Ban ngày ban mặt mà dám hung hăng ngang ngược như vậy.” Người áo đen rất nhanh đã đuổi kịp người phía trước.
Ngăn trước mặt người kia, âm thanh lãnh khốc mở miệng.
“Ta là ai à? Ngươi đi hỏi Diêm Vương đi.” Người đó cũng không có chút sợ hãi nào, trực tiếp xuất chiêu.
Như Ý ẩn thân ở một chỗ, cũng xem như cô có chút giống ngư ông, Như Ý cũng muốn nhìn một chút xem người nọ là ai.
“Hừ! Chỉ sợ là người mới là người phải đi gặp Diêm Vương.” Người áo đen cũng không hề kém cỏi, trực tiếp đánh nhau trên không trung với người kia.
Hai người đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, Như Ý không thể không bội phục nghị lực của hai người.
Nhưng mà đánh càng lâu, Như Ý càng cảm thấy người kia đã mất sức, Như Ý còn đang lo lắng có giúp hay không giúp, lại có một người xuất hiện nữa.
Người kia che mặt, nhưng Như Ý vẫn có thể nhìn ra đó là nữ tử, ngồi xổm ở phía dưới, nữ tử kia phi thân ở trên không, Như Ý vậy mà có thể nhìn thấy một chữ trong miệng của người kia.
Người câm! Như Ý nhớ đến trong lòng, sao lại xuất hiện ở đây.
Có thêm người câm gia nhập, người áo đen rất nhanh Đã bị đánh bại.
Chỉ thấy người kia và người câm phối hợp rất khá, người câm thừa dịp người phe mình và người áo đen đang tung chiêu, sau đó xoay người một vòng, trực tiếp đánh một chưởng về người áo đen.
“Bịch.” Người áo đen bị đánh ngã trên mặt đất, lực đạo kia cũng không hề nhỏ, người áo đen trực tiếp ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.