CHƯƠNG 175: CÙNG NHAU CHẾT.
Thanh âm lạnh lùng của Bạo quân đáp: “Người xấu mà ngươi nói, không lẽ là chỉ Trẫm sao?”
Như Ý cười: “Ngươi nhận ra được cũng coi như biết khôn đó!”
Bạo quân đáp: “To gan! Ngươi có biết trẫm là ai không? Nhìn thấy trẫm không những không quỳ mà còn nói năng lỗ mãng, khi quân phạm thượng? Đúng là không sợ chết!”
Như Ý nói: “Tôi chẳng qua chỉ là một dân làng miền núi, chỉ nhìn thấy trưởng làng, chứ chưa thấy Hoàng Đế! Còn không biết là Hoàng Thượng lớn, hay là trưởng làng lớn nữa?”
“Ngươi....”
“Đúng là hỗn xược!”
Bạo quân tức giận tột cùng.
Nếu như hắn mà không biết Nghiêm Phi chính là Như Ý,thì chắc chắn hắn đã phát điên từ lâu rồi, chứ làm gì mà để mặc cô nói nhiều lời thừa thải như vậy chứ.
“Sư phụ ... sao bây giờ người mới tới?”
Sau lưng của Tống Thanh đã toát hết mồ hôi hột rồi.
Như Ý khẽ mỉm cười nói: “Sư phụ đã gọi một người tới trợ giúp!”
Tống Thanh không hiểu hỏi: “Người nào giúp?”
Như Ý nói: “Cậu nói xem võ công của ai đủ cao nhất?”
Tống Thanh như chợt bừng tỉnh: “Là sư đệ!”
Như Ý cười đáp: “Bingo! Đúng rồi!”
Tống Thanh tò mò nhìn nghiêng ngó dọc, rồi hỏi: “Sư phụ, sư đệ đâu?”
Như Ý đột nhiên vận nội lực, thanh âm trầm thấp sau đó hét lên: “Lão đồ đệ! Mau ra đây!”
“Tiểu sư phụ, con đến đây!”
Một giọng nói già nua từ xa vang tới như điện xẹt.
Cơ thể đó giống như một thanh kiếm bay, lao tới trước mặt Như Ý với một tốc độ đáng kinh ngạc!
“Tiểu sư phụ!”
Người vừa đến bay đến trước mặt Như Ý, sau đó quỳ xuống hành lễ với sư phụ.
Người đó trông đã bảy mươi hoặc tám mươi tuổi rồi, khuôn mặt thì già nua, mái tóc thì đã bạc trắng, vậy mà lại quỳ bái một tên tiểu tử làm sư phụ? Đúng là kì quái!
Điều càng kỳ lạ hơn nữa chính là Sư Phụ lại gọi đồ đệ của mình là lão đồ đệ.
Còn người đồ đệ kia thì lại kêu sư phụ là tiểu sư phụ.
Đúng là một mối quan hệ thú vị ngàn năm có một.
Giờ đây, Ma kiếm khách đã nghe theo lời căn dặn của Như Ý, cả người sạch sẽ gọn gàng, đâu còn là một tên ma kiếm khách cuồng kiếm và như hòa thượng như trước nữa.
Cho nên, hắn ta có hiện thân cũng không gây nhiều chấn động.
Không ai ở hiện trường này có thể nhận ra hắn là ma kiếm khách cả, ngoại trừ những tuyệt đỉnh cao thủ như Trác lão, Đường Bắc Cương đều kinh ngạc với võ thuật cao minh của hắn.
Bạo quân phẫn nộ nói: “Trác vương phủ các người là đoàn kịch hay sao? Một đám tạp vụ, hết người này tới người khác đến!”
Như Ý cười khẩy: “Bọn ta chỉ là giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha mà thôi. Nhìn cái bộ dạng lãnh khốc hống hách của ngươi, ngươi chính là vị Hoàng Đế trong truyền thuyết sao? Tên Hoàng Đế như ngươi hãy nói nghe thử xem, tại sao phải hãm hại Phủ Trác Vương một đời trung thành chứ?”
Bạo quân đáp: “ Ngươi đây há chẳng phải đang ăn nói hàm hồ sao? Trẫm là vua của một nước, há chi phải đi hãm hại trung thần đại tướng chứ?”
Như Ý hỏi tiếp: “Nếu không phải là hãm hại, vậy Hoàng Thượng đây tại sao lại muốn đến tiêu diệt cả Phủ Trác Vương chứ?”
Bạo quân đưa ngón tay thon dài chỉ vào Trác Thanh Di và Đường Bắc Long, trên môi hắn khẽ nở một nụ cười lạnh: “Hai tên này chắc ngươi cũng biết rồi chứ? Hai bọn chúng có tư tình thông dâm với nhau, sau đó còn to gan dám bỏ nước, bỏ trốn cùng nhau! Ngươi nói xem, phủ Trác Vương này có đáng chết hay không?”
Như Ý liếc mắt nhìn Trác Thanh Di và Đường Bắc Long thân mang trọng thương, bây giờ cô đã biết tại sao tên bạo quân này dám không quản gì hết mà đưa quân tới bao vây Phủ Trác Vương này rồi!
“Tư thông bỏ trốn? Bỏ trốn thì sao chứ?”
“Tư thông bỏ trốn chính là tội chết!”
“Tội chết? Cho dù hai bọn họ có đáng tội chết đi nữa, thì Phủ Trác Vương này có liên can gì? Tên cẩu Hoàng Đế nhà ngươi, đúng là mượn đao giết người mà!” Như Ý không ngờ Bạo quân vậy mà lại cho người đi bắt Tứ tỷ về rồi.
“Cẩu Hoàng Đế? Ngươi vừa nói gì?”
Đôi mắt ngập tràn lửa giận của Bạo quân chằm chặp nhìn vào Như Ý!
Cho dù có là người phụ nữ mà hắn yêu nhất đi nữa.
Cũng tuyệt đối không cho phép cô hỗn xược như vậy!
Như Ý lẽ thẳng khí hùng nói: “Hôm nay, ngươi không được đem người của Phủ Trác Vương đi, một người cũng không được!”
Bạo quân lạnh lùng đáp: “Ngươi ngăn được Trẫm và thiên binh vạn mã sao?”
Như Ý cười khẩy: “Thiên binh vạn mã? Không phải đã quá khoa trương rồi chứ? Nhìn số lượng thì còn chưa tới bốn năm ngàn người nữa!”
Bạo quân: “Như vậy đã đủ!”
Như Ý đột nhiên thở dài nói: “Haiz! Tại sao ngươi lại cứ nhất mực làm theo ý mình như vậy? Sao ngươi không quay trái quay phải nhìn xem tướng lĩnh, sĩ binh của ngươi đi, trên mặt bọn chúng, có tên nào vui vẻ hay hưng phấn gì đâu? Tướng sĩ mà không có sĩ khí, điều đó chứng tỏ bọn họ căn bản không đồng ý giúp ngươi làm điều ác rồi!”
Bạo quân nói: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết! Đó mới chính là dũng sĩ trung thành, thần dân yên nước chân chính được! Trẫm muốn bọn chúng làm thế nào,thì bọn chúng phải làm thế đó! Cái này không tới phiên bọn chúng có vui hay không!”
Đột nhiên, Như Ý cảm thấy như vị hoàng đế trước mặt mình hoàn toàn không giống với vị hoàng đế tà mị và tự tin mà cô biết nữa rồi!
Tên Bạo quân đó, tuy tính khí quái gở, nhưng tính tình chính nghĩa lẫm liệt, chí khí ngút trời....
Tên bạo quân này chỉ còn lại sự tàn bạo máu lạnh và khát máu mà thôi!
Ngay cả một chút lý trí và bình tĩnh cũng không còn nữa rồi!
“Này. Tại sao ngươi hà cớ phải làm cho mình bị cô lập như vậy chứ?”
“Phủ Thừa tướng đã bị diệt vong!”
“Tên Hoàng Đế nhà ngươi có thể an an ổn ổn mà ngồi tận hưởng giang sơn rồi!”
“Phủ Trác Vương tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra mấy trò tạo phản đó!”
“Về điểm này ngươi biết rõ hơn ai hết!”
“Tại sao ngươi cứ một mực cố chấp làm theo ý mình như vậy, đã tiêu diệt cả Phủ Thừa tướng, bây giờ còn muốn bức chết Phủ Trác Vương nữa?”
“Có phải chỉ để trút hết những sự bất mãn và oán giận mấy năm nay trong lòng của một vị Hoàng Đế hèn hạ như ngươi hay không?”
“Như vậy có đáng không?”
“Nếu ngươi cứ tiếp tục như thế này, sẽ chỉ còn lại ngươi một mình cô độc thôi!”
“Trung thần nghĩa sĩ toàn bộ đều bị ngươi giết hết cả rồi!”
“Ngươi làm Hoàng Đế như vậy có thấy vui không?”
Như Ý lên tiếng ai thán xúc động.
Những lời ai thán này.
Là đau thương.
Là nghi ngờ.
Càng mãnh liệt hơn chính là……thương tiếc!
Cô thực sự không hiểu, quyền lực và tham vọng, rốt cuộc có thể biến một người đàn ông tài giỏi ưu tú trở nên máu lạnh vô tình như vậy sao?
Bạo quân nghe thấy những tiếng thở dài thương tiếc đầy chân thành của Như Ý mà đáy lòng hắn chợt cuộn trào lên một sự day dứt áy náy mãnh liệt.
Cô gái.
Cô gái, nàng vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho Trẫm cũng không sao.
Chỉ cần một ngày nào đó, cuối cùng nàng sẽ nhận ra tất cả những điều mà Trẫm làm đều là vì nàng.
“Bọn tạp nham các người mau mau biến đi, nếu không thì cùng nhau chịu tội!”
Bạo quân rút thanh kiếm trong vỏ ra và sẵn sàng xuất kiếm điều động thiên binh vạn mã!
Như Ý cũng lấy lại sự trấn tĩnh và bình tĩnh trên mặt mình, rồi nhàn nhạt nói: “Được! Nếu ngươi đã cố chấp như vậy, vậy thì để ta lĩnh giáo uy lực của đám thiên binh vạn mã này một chút!”
Bạo quân giật mình, nói: “Ngươi….ngươi định một mình đối đầu với thiên binh vạn mã sao?”
Trong lòng hắn thầm mắng: “Cô gái! Nàng không sợ chết sao?”
“Trẫm đã kêu nàng đi rồi!”
“Tại sao nàng vẫn không chịu đi chứ?”
Như Ý lạnh nhạt nói: “Cứ thử rồi biết!”
Thái độ ung dung thờ ơ này chứa đựng một loại kiên quyết thấy chết không từ, hơn nữa nó còn có một sự tự tin coi trời bằng vung của một bậc cao thủ.
Đáy mắt Bạo quân trầm xuống, hắn quát lên: “Đường Bắc Cương! Giải quyết mấy tên tiểu tử tạp nham này!”
“Vâng! Thưa Hoàng Thượng!”
Đường Bắc Cương giống như một đứa trẻ rất biết nghe lời, đối với mệnh lệnh của Hoàng Đế, ông ta vô cùng trung thành!
Sau khi nghe lệnh của Hoàng Đế, ông ta lập tức vận công lực rồi xông tới hướng của bọn người Tống Thanh và Như Ý.
“Tiểu sư phụ. Lão già này cứ để cho con!”
Ma kiếm khách dường như đang rất hưng phấn, ánh mắt hắn vừa căng thẳng lại vừa vui sướng.
Sau khi Như Ý thu nhận hắn ta, hắn ta không còn được tìm người của Phủ Trác Vương làm phiền nữa rồi.
Tuy nhiên, thân là một trong bốn bậc thầy vĩ đại, tuyệt kỹ mà hắn ta vừa mới hoàn thành lại không có ai để so tài, cho nên hắn đang rất ngứa ngáy đây!
Bây giờ cuối cùng cũng có một Đường Bắc Cương với thực lực tương đương tự dâng đến cửa, hắn đương nhiên là phải tiến lên nghênh tiếp rồi.
Như Ý gật đầu: “Cẩn thận!”
Ma kiếm khách cực kì mong đợi mà nói: “Sư phụ, hãy cứ yên tâm về người nhà của người! Đồ đệ tuyệt đối không làm người mất mặt đâu!”
Dứt lời, hắn ta rút thanh kiếm trong tay ra rồi giơ lên nghênh chiến!
“Kiếm Vãn Cuồng Lan!”
Đường Bắc Cương bất ngờ, ông ta nói: “Ngươi là Ma kiếm khách? Đây chính là tuyệt chiêu nổi tiếng của Ma kiếm khách mà!”
“Hắc hắc. Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết.”
Tâm tình của Ma Kiếm Khách vô cùng tốt, vừa xuất kiếm đã dùng ngay chiêu thức nổi tiếng của mình Kiếm Vãn Cuồng Lan!
Kiếm khí của hắn như hàng loạt con sóng dữ ồ ập xông tới kẻ địch.
Khi hai người đánh nhau, đất trời xung quanh chấn động kinh hoàng!
Chẳng mấy chốc, mà võ đài của hai người đã di chuyển từ đại sảnh cho tới mái nhà…….sau đó dần dần khuất xa khỏi tầm mắt của mọi người.
“Tội lỗi! Thật là tội lỗi! Hoàng Thượng, người vậy mà lại đi uy hiếp Đường Bắc Cương, khiến một bậc thầy lão luyện như ông ta trở thành một tên chó săn bán mạng cho Triều đình!”
Trác lão bỗng nhiên căm phẫn cất giọng nói.
Bạo quân ha hả cười lớn: “Trác lão quả nhiên không hổ là tuệ nhãn cao siêu, không sai! Đường Bắc Cương tìm đến Trẫm là vì muốn báo thù cho bốn trăm người ở phủ Thừa tướng kia, nhưng ông ta đã thua, sau đó thân mang trọng thương mà trốn khỏi Hoàng cung! Kết quả lại bị Trẫm bắt về! Trẫm hứa với ông ta, chỉ cần ông ta giúp Trẫm tiêu diệt Phủ Trác Vương các ngươi, Trẫm sẽ tha bổng cho tất cả các thành viên của gia tộc Đường Bắc đang bị giam giữ và trốn chạy, hơn nữa sẽ xây dựng lại phủ Đường Bắc và ban cho Đường Bắc Hổ nhậm chức Thừa tướng!”
Trác lão nói trong kinh ngạc: “Cái gì? Đường Bắc Cương thua người sao?”
Trác lão vốn nghĩ rằng Hoàng Đế đã thuyết phục Đường Bắc Cương bằng thủ đoạn cưỡng ép và dụ dỗ.
Nhưng thật không ngờ, Hoàng Đế lại đánh bại Đường Bắc Cương bằng chính thực lực của hắn!
Chỉ bằng vài từ ngắn gọn nghe thì dễ dàng thư thả, nhưng trong chuyện đó có bao nhiêu thảm khốc và mạo hiểm, Trác lão chắc chắn có thể tưởng tượng ra được.
Ngày đó, khi ông ta hộ tống tên bạo quân kia đi tìm Hắc tường vi, ông đã biết bạo quân đang bí mật tu luyện ma thuật, hơn nữa công lực đã thâm hậu đến mức không thể tưởng tượng được….
Nhưng Trác lão chưa bao giờ ngờ rằng công lực của bạo quân đã có thể vượt qua cả một cao thủ cấp chín rồi!
Thế thì hắn ta há không phải đã là một cao thủ bậc chín rồi sao?
Trác lão làm sao mà không ngạc nhiên cho được?
Cuối cùng ông cũng biết, tại sao bạo quân lại đột nhiên trở nên táo bạo như vậy rồi……
Tại vì sao mà hắn lại ngông cuồng, chỉ trong một thời gian ngắn ba ngày phải liên tục tiêu diệt cả phủ Thừa Tướng và Phủ Trác Vương như vậy rồi….
Năm ngày trước ...
Hắn và Hà đồ vương!
Bình định cả chiến loạn ở biên giới mà không mất một người lính nào!
Bây giờ, trong vòng một đêm tiêu diệt cả một phủ Thừa tướng.
Chưa đến hai ngày, lại điều binh đến đánh Phủ Trác Vương…..
Tên Hoàng Đế này, quả nhiên là thâm sâu khó lường mà!
Thì ra hắn đã luyện thành công ma pháp, trở thành một cao thủ bậc chín, một cao thủ bậc chín trẻ nhất trong lịch sử.
Không phải!
Phải nói là cao thủ bậc chín thứ sáu!
Cao thủ bậc chín trẻ nhất phải là Như Ý!
Trác lão nghĩ đến Như Ý!
Ông đưa mắt nhìn qua hai người đột nhiên xuất hiện tại nơi này, Tống Thanh và Nghiêm Phi, sau đó ông lặng lẽ bước gần tới mấy bước rồi thấp giọng nói: “Hai vị tiểu huynh đệ này!”
“Lão phu không biết hai vị là ai, nhưng chắc chắn hai vị là bạn của Như Ý đúng không?’
“Hai người mau đi khỏi đây đi!”
“Hôm nay Phủ Trác Vương không chống nổi nữa rồi!”
“Cho dù các người có đánh bại tên Hoàng Đế kia đi chăng nữa.”
“Thì tội danh con gái của Phủ Trác Vương tư thông với người khác cũng là sự thật thôi!”
“Các người mau đi đi! Đừng hi sinh mạng sống của mình lãng phí như vậy!”
“Hơn nữa xin các người hãy nhắn lại với Như Ý, đừng báo thù cho Phủ Trác Vương, mà hãy cao chạy xa bay đi!”
“Đi được bao xa thì cứ đi!”
“Đừng bao giờ quay về nữa!”
“Tên Hoàng Đế này… đáng sợ vô cùng!”
Như Ý quay đầu lại, sau đó cô nhẹ nhàng đưa tay ra và siết chặt lấy bàn tay già nua đầy vết chai sạn của Trác lão: “Gia gia! Là con! Con là Như Ý đây!”
Trác lão vừa bất ngờ vừa vui sướng, nhưng sau đó lại ngập tràn lo lắng!
Ông vui vì ông được nhìn thấy cháu gái yêu dấu của mình trước khi chết!
Còn điều lo lắng, chính là Như Ý đã cõng dê vào miệng cọp…
Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
“Đứa trẻ ngốc! Đứa trẻ ngốc này! Sao con lại ngốc như vậy? Biết rõ là tự tìm đường chết, tại sao lại còn về Phủ Trác Vương chứ? Con đáng lẽ không nên về đây!”
Đôi mắt già nua của Trác lão tràn đầy nước mắt, đáy lòng ông vừa vui mừng vừa buồn bã.
………