Không đúng, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là tại sao anh ở nơi này?
Mắt liền ngó xung quanh, Phương Thê xác định mình đang ở bệnh viện.
Nghĩ tới xảy ra trước khi hôn mê, Phương Thê vẫn cảm thấy có chút mê mang, nhưng dường như chính mình đã không có việc gì, chỉ có vết thương còn mơ hồ đau.
Nhắc nhở cô tất cả đều không phải là mộng.
Cô lần nữa đưa ánh mắt trên người Doãn Văn Trụ.
Không phải không thừa nhận, người đàn ông này thật rất đẹp mắt.
Tay Phương Thê vô ý thức với tới anh, nhưng vì đột nhiên cửa bị mở ra mà thu về.
Cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên mang theo đồ vào.
Vừa thấy Phương Thê tỉnh, nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân, rốt cuộc cô tỉnh rồi."
Người phụ nữ này rất nhiệt tình, thật ra khiến Phương Thê có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
Đây cũng là người bên kia.
Thấy Phương Thê có chút nghi ngờ, bà vội vã nói: "Gọi tôi thím Vương là được rồi, tôi là vợ Ông Vương, thiếu phu nhân chắc đã gặp qua Ông Vương rồi."
"Ừ."
Phương Thê gật đầu một cái, lại nói: "Gọi tôi Phương Thê là được."
Thiếu phu nhân xưng hô như thế, nghe thế nào cũng không có thói quen.
Chẳng qua hai vợ chồng này đều là người nhiệt tình, cũng không có đối với cô bất kỳ kinh thường nào.
Thím Vương cũng là người sảng khoái, gật đầu nói: "Vậy ở nơi riêng tôi gọi cô là Phương Thê được không?"
Phương Thê cũng biết nhà người có tiền đều có phép tắt, cho nên không nói thêm gì nữa.
Thím Vương vừa bưng tới chậu rửa mặt cho Phương Thê, vừa nhỏ giọng nói: "Phương Thê, khi cô chưa tỉnh lại, thiếu gia rất lo lắng. Bác sĩ nói rất nhanh cô sẽ tỉnh, thiếu gia một mực ở bên cạnh chờ cô tỉnh. Nhưng một ngày rồi cô cũng chưa tỉnh, thiếu gia chạy đi chất vấn bác sĩ, không phải ông nói là không bị thương đến đầu sẽ không hôn mê bất tỉnh sao? Khiến bác sĩ người ta dở khóc dở cười. Sau đó bác sĩ thật vất vả giải thích rõ, thiếu gia mới giận đùng đùng trở lại. Thiếu gia nhất định rất thích cô, một mực chăm sóc cô, đều không trở về nhà."
Nghe vậy, Phương Thê hơi giật mình.
Cô không nghĩ tới Doãn Văn Trụ thế nhưng đều ở cùng cô.
Thích không?
Có khả năng sao?
Phương Thê cảm thấy thật phức tạp.