Nhưng cô lại không có biện pháp rung chuyển anh.
Doãn Văn Trụ nhìn cô một bộ dạng nóng lòng, đột nhiên khẽ cười nói: "Anh thuộc 8 đẳng đai đen của taekwondo."
Phương Thê luyện qua taekwondo, anh biết đến.
"Anh——"
Phương Thê quay đầu trừng anh.
Anh căn bản là cố ý nói cho cô nghe.
"Như vậy sinh động hơn, không cần luôn là vẻ bất cần đời."
Doãn Văn Trụ giữ ót Phương Thê lại, môi cũng đi lên.
Cô bây giờ, tương đối đáng yêu.
Đáng yêu đến khiến anh bắt đầu hoài niệm hương vị của cô.
Nghĩ như thế, cũng làm như thế rồi.
Anh tùy ý công chiếm môi lưỡi của Phương Thê, hấp thu hương vị của Cô.
Về phương diện này, Phương Thê căn bản là không ngăn được thế công của anh, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Vừa hôn lên môi cô, càng cảm thấy kích thích hơn.
Dường như tìm về cảm giác của đêm hôm đó.
Thì ra mình vẫn chưa quên hương vị của cô.
Anh giữ chặt người cô, khiến mặt cô hướng về phía anh.
Động tác trên môi không ngừng, tay cũng không an phận từ phía dưới vạt áo chui vào.
Phương Thê muốn giãy giụa, muốn lên tiếng phản kháng, nhưng cái gì cũng không làm được.
Vì vậy nhìn mình bị áp đảo trên ghế sofa, lại nhìn môi của anh, tay anh trên người cô tùy ý dạo quanh, nhen nhóm một ngọn lửa, thiêu đốt lý trí của cô.
Chẳng biết từ khi nào quần áo đã bị lấy ra.
Anh kề sát vào cô, cô chỉ có thể cảm nhận được một cổ lửa nóng.
"Không cần."
Cổ lửa nóng đó khiến cô sợ.
Cô không nhớ rõ đêm hôm đó, cho nên những chuyện này đối với cô mà nói còn rất xa lạ.
Cô thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.
Bất an ra tiếng, bất an giãy dụa thân thể của mình.
Nhưng những thứ này trong mắt Doãn Văn Trụ cũng thành sự hấp dẫn.
Cô như vậy, rõ ràng không làm gì hết, chẳng qua là nhìn anh, lại khiến anh bị kích thích thật lớn.
Đưa tay sờ gò má phiếm hồng của cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô, lại thấp giọng an ủi: "Đừng sợ."