Hạ Sơ ngồi một bên, trên đầu quấn băng gạc, lúc nhìn thấy cô, khóe môi không khỏi giương lên, nhưng rất nhanh liền như cũ.
Đương nhiên, một bộ dáng yếu đuối bất lực.
Doãn Văn Trụ và Doãn Văn Thận đứng ở một bên, lúc cô đi vào dường như đang cãi vã gì đó.
Nhưng bây giờ đã dừng lại, cùng nhau nhìn cô.
Thím Vương cũng đứng ở một bên, nhìn thấy cô, không khỏi kêu một tiếng, "Thiếu phu nhân, cô đã về."
Khi nói chuyện, còn như vô ý quét Hạ Sơ một cái, làm như đang thị uy.
Ánh mắt Phương Thê vẫn dừng trên người của Hạ Sơ, nhưng cô ta cũng không lộ ra sơ hở gì, điềm đạm đáng yêu núp trên ghế sô pha.
"Dù sao tao tuyệt đối không cho phép người đàn bà này ở nơi này."
Doãn Văn Thận nhìn Phương Thê một cái nói.
Ở nơi này?
Doãn Văn Trụ muốn cho Hạ Sơ ở nơi này?
Những lời mới vừa rồi lấy cớ an ủi bản thân vào giờ khắc này tan thành mây khói.
Cô không biết mình còn có thể tìm cớ gì được nữa.
Nhưng cái gì cô cũng không nói, cô vẫn muốn Doãn Văn Trụ chính miệng nói.
Nhưng Doãn Văn Trụ còn chưa mở miệng, Hạ Sơ ở một bên ngược lại mở miệng nói: "Trụ, không cần, anh nên đưa em trở về đi, em không muốn làm khó người khác."
Lời vừa đúng, còn có vừa đúng sự nhu nhược.
Phương Thê cảm thấy, từ tối hôm qua đến bây giờ, đây chính là một tuồng kịch của Hạ Sơ.
Cô rất hiểu rõ Doãn Văn Trụ, biết mình làm gì để có thể được đến anh thương tiếc.
Doãn Văn Trụ nhìn Phương Thê một cái, vốn là muốn nói gì đó, nhưng một câu nói của Hạ Sơ khiến anh thu kịp lời nói.
Anh vốn là tính tiễn Hạ Sơ về.
Nhưng trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hạ Sơ vì cứu anh, đầu bị thương, tay cũng bị thương.
Lúc này, anh sao có thể mặc kệ cô ấy?
Đưa đi bệnh viện, muốn gọi cho Phương Thê, lại phát hiện không biết từ khi nào điện thoại đã hết pin.
Mà Hạ Sơ lại siết thật chặt tay của anh không để cho anh rời đi.
Ngay cả lúc băng bó cũng thế.
Anh không đành lòng từ chối.
Ở bệnh viện, anh không yên tâm về người khác chăm sóc cô.
Cô lại khôn khéo nói mình không sao, còn có một cái tay có thể động, có thể chăm sóc mình.
Nhưng anh làm sao có thể cho cô quay về nhà, không người nào chăm sóc.
Cho nên mới đón cô đến nhà mình, muốn cho Thím Vương chăm sóc dùm.
Anh không muốn Phương Thê hiểu lầm, nhưng lại không thể bỏ mặc Hạ Sơ.
Ở trước mắt nhiều người như vậy, lại ở trước mặt Hạ Sơ, Doãn Văn Trụ lại cảm thấy có mấy lời không thể nói, cho nên đáy lòng nghĩ tới tìm Phương Thê nói rõ ràng sau, trên miệng cũng là nói: "Cha, Hạ Sơ là vì con mà bị thương, cha lại muốn con mặc kệ cô ấy sao?"
"Mày có thể phái người chăm sóc cô ta."
Doãn Văn Thận có chút hận Doãn Văn Trụ không thấy rõ sự thật.
Anh đem Hạ Sơ về nhà, khiến Phương Thê làm sao mà chịu nổi?
"Con không yên tâm."
Doãn Văn Trụ nói lại: "Cô ấy ở chỗ này, chỉ là muốn Thím Vương hơi chiếu cố một chút thôi."
Anh cảm thấy điều này cũng không có gì.
Hạ Sơ đứng lên, đưa tay lôi kéo tay của anh, "Trụ, em không sao."
"Em ngồi."
Doãn Văn Trụ vội vàng đi đỡ Hạ Sơ.
Doãn Văn Thận thấy rất tức giận, chỉ vào Hạ Sơ mắng: "Cái người đàn bà này, không phải đã nói sẽ không quay về sao, bây giờ tại sao lại chạy tới diễn trò? Lại muốn tiền, muốn bao nhiêu, mày mở miệng, đừng quấn tiểu trụ. Anh ta đã kết hôn rồi."
"Bác trai, bác hiểu lầm rồi, con theo trụ không có gì. Thật không có gì."
Hạ Sơ lắc đầu, sắc thái càng thêm nhu nhược.
"Cha, không cho phép cha lại sỉ nhục cô ấy nữa, nếu như cha không đồng ý, con liền đi nơi khác với cô ấy."
Nghĩ đến chuyện năm đó, nghe nữa lời nói của Doãn Văn Thận, Doãn Văn Trụ cảm giác lại làm thương tổn đến Hạ Sơ, lại cảm thấy có mấy phần áy náy. Lời nói cứ như vậy không tự chủ được vọt ra khỏi miệng.
Phương Thê ngẩn ra, đáy lòng một hồi hoảng hốt, nhưng ngoài mặt cái gì cũng không còn biểu hiện ra.
Cô không muốn ở trước mặt Hạ Sơ yếu thế, cũng không muốn nhìn cô ta đắc ý.
Lúc này, cô lo cho Doãn Văn Trụ, cô muốn nói cho anh biết về chuyện xảy ra tối qua.
Cô muốn nói cho anh biết về chuyện của Quý Thư.
Nhưng anh lại đứng bên cạnh một người đàn bà khác.
Đau lòng, trong nháy mắt lan tràn ra.
Muốn tin, lại không có lý do để tin.
Có lẽ cô thật không tin anh, cũng có lẽ cô không tin chính mình.
Dù sao hai người quen biết thời gian ngắn vậy, mà bọn họ lại có nhiều kỷ niệm đến vậy.
Nếu như Hạ Sơ thật sự là người tốt, Phương Thê nghĩ, có lẽ cô có thể lùi bước.
Nhưng cô ta không phải, cho nên lúc này cô không muốn lui.
Mặc kệ kết quả ra sao, cô đều muốn nghe Doãn Văn Trụ tự mình nói ra khỏi miệng.
"Cha, để cho cô ta ở lại đi."