Con gái của anh rốt cuộc đáng yêu cỡ nào đây?
Thật là muốn nhìn một chút.
"Vết thương của anh?"
Phương Thê không khỏi hỏi.
Doãn Văn Trụ lắc đầu nói: "Không sao, anh sẽ cẩn thận."
Phương Thê cũng hiểu lòng anh, cho nên đem tiểu Lạc Lạc đưa đến trong ngực của anh.
Doãn Văn Trụ ôm tới, cũng ở trên mặt tiểu Lạc Lạc hôn một cái: "Ừm, Lạc Lạc thật biết nghe lời."
Mặc dù không có chứng kiến cô ra đời, nhưng về sau nhất định phải có mặt trong quá trình con bé lớn lên.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ======
Trong lúc Doãn Văn Trụ nằm viện, căn bản đều là Phương Thê chăm sóc anh.
Tiểu Dạ ở mấy ngày sau đã về Italy, tiểu Lạc Lạc khóc suốt, bọn họ dụ dỗ thật lâu mới ngừng lại.
Cả nhà bọn họ cơ hồ đều ở bệnh viện.
Nhưng ở nơi nào thật không sao, quan trọng là người một nhà ở chung một chỗ.
Phương Thê đang gọt táo, tiểu Lạc Lạc mệt mỏi, lại ngủ trên giường kế bên rồi.
Doãn Văn Trụ đang an tĩnh tựa vào nơi đó, ánh mắt nhìn Phương Thê, dù không nhìn thấy, anh cũng có thể tưởng tượng.
Phương Thê gọt táo xong, lại cắt thành từng miếng, mới bưng tới.
"Trụ, ăn miếng táo."
Mấy ngày nay, dường như lại trở về lúc cô ở bệnh viện, chỉ là người vô lại thủy chung đều là Doãn Văn Trụ.
Lúc trước, là thừa dịp cô bất tiện khi dễ cô.
Lúc này, là mượn vết thương của mình mỗi lần ở trên người của cô đòi một chút tiện nghi.
Ví như lúc này, anh đang há to miệng: "Thê Thê, đút anh."
"Không đút, chính mình cầm."
Đây không phải là lần đầu tiên.
Lúc lần đầu, Phương Thê thật sự đút, nhưng đến cuối cùng quả táo lại đến trong miệng cô.
Đợi đến đút xong, triền miên xong, anh mới cười nói, là muốn miệng em đút cơ.
"Thê Thê, vết thương anh đau."
Người nào đó lại đang giả bộ uất ức.
"Vậy sao? Vậy hôm nay buổi tối một mình anh nghỉ ngơi thật tốt, em ngủ với Tiểu Lạc Lạc."
Phương Thê cười cười nói.
Người này mượn các loại danh nghĩa, cũng muốn cho cô chen chúc ở trên giường của anh.
Mặc dù không có làm gì, nhưng tay và miệng của người nào đó cũng không rãnh rỗi qua.