"Anh không cần kích tôi."
Phương Thê trong lòng thì ngẩn ra, ngoài mặt vẫn không thay đổi.
"Anh không kích em, nếu như anh đang nói dối, thì tại sao em lại nằm trên giường không một mảnh vải?"
Quý Thư cười nhạt, nhưng là những lời này lại đánh trúng tim Phương Thê.
Đúng vậy, thật ra thì anh nói cũng không sai.
Nhưng Phương Thê không muốn ở trước mặt anh ta biểu hiện ra.
"Anh với Trụ có cừu oán sao? Tại sao muốn làm như vậy?"
Nếu như Doãn Văn Trụ biết rõ chân tướng, sẽ thương tâm đi.
"Có thể có cái gì thù, chính là ghét anh ta mà thôi."
Quý Thư thờ ơ cười cười, "Ghét anh ta cho nên lừa gạt anh ta, thích em cho nên nói cho em biết tất cả. Em nếu muốn nói cho anh ta biết, vậy cũng có thể đi nói a, anh bàng quang."
Lời như vậy, nói được dễ nghe, nhưng Phương Thê biết anh ta thật sự hả hê.
"Tôi sẽ nói, tôi nhất định sẽ nói."
Phương Thê không ưa chính là cái vẻ mặt kia, lớn tiếng nói.
Cho dù Doãn Văn Trụ không tin, cô cũng phải nói.
Ít nhất để cho anh ấy chuẩn bị tâm lý.
"Đứa ngốc."
Quý Thư cũng không tức giận, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô nói.
Trong giọng nói mang theo vài phần thương tiếc, cũng mang theo vài phần tiếc hận.
Sau đó chính là buông cô ra.
Phương Thê trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cũng không quay đầu lại đi rồi.
Dọc theo đường đi, Phương Thê không ngừng cầu nguyện Doãn Văn Trụ ở nhà.
Nhưng là khi về đến nhà lại vẫn là thất vọng.
Anh không có ở đây, thậm chí đêm qua cũng không có trở về.
Nếu là như vậy, tại sao không gọi điện thoại cho Cô?
Cầm điện thoại di động lên, bấm số của Doãn Văn Trụ, nhưng là đợi thật lâu đều là không người nào nghe. Cúp, gọi nữa, vẫn là như vậy. Vẫn tắt gọi vài chục lần, vẫn là như thế. Rốt cuộc thế nào, mà ngay cả điện thoại của cô cũng không nhận. Không phải cô không tin anh, là phát giác mình tin không nổi.
Thím Vương ở một bên nhìn Phương Thê, lại không biết nên nói cái gì.
Đêm qua bọn họ cũng còn không có trở lại, bà còn tưởng rằng bọn họ ở chung một chỗ, nhưng là không nghĩ tới chỉ có Phương Thê một mình trở về.
Phương Thê ngồi một hội, lại đứng lên, đi ra ngoài cửa.
"Phương Thê."
Thím Vương gọi Cô lại
Phương Thê cười cười nói với Thím Vương: " Con không sao, con đi công ty một chuyến."
Cô lấy cớ cho mình rất nhiều.
Ví dụ như Doãn Văn Trụ đã để quên điện thoại ở chỗ nào.
Ví dụ như anh đang ở công ty làm việc.
Ví dụ như anh nhất định rất bận, cho nên mới quên gọi điện thoại cho cô.
Lại ví dụ như, Quý Thư lừa Cô, thật ra thì anh đã gọi điện thoại, anh tin tưởng Quý Thư, cho nên muốn anh ta chăm sóc cô.
Giả thiết rất nhiều, chính là không muốn tin tưởng anh cả đêm đều ở chung một chỗ với Hạ Sơ.
Phương Thê lúc này mới phát hiện, mình đối với Doãn Văn Trụ tham muốn giữ lấy hẳn là mạnh như vậy.
Rõ ràng chỉ là thời gian ngắn như vậy, thì ra lại thích đến vậy?
Đáy lòng cái chủng loại kia... Hỗn loạn, còn có cái loại đó phiền muộn.
Cho nên cô ngồi không yên, chờ đợi, cũng không còn kiên nhẫn.
Cô muốn lập tức nhìn thấy anh.
Mới vừa rồi chuyện của Quý Thư, vốn đã ảnh hưởng không nhỏ đến cô.
Lúc này cô rất muốn thấy anh.
Đến công ty, Phương Thê chạy thẳng tới thang máy.
Lần này cũng không có người tới cản cô, có lẽ là Doãn Văn Trụ nhắc qua, cũng có lẽ là chuyện lần trước khiến những người ở quầy tiếp tân biết cô quên biết Doãn Văn Trụ.
Bất kể ra sao, cô thuận lợi tới phòng làm việc của Doãn Văn Trụ.
Nhưng mà lại để cô thất vọng rồi, Doãn Văn Trụ không có ở đây.
Anh không có về nhà, mà ngay cả công ty cũng không tới.
Coi như không muốn đi tin tưởng, nhưng là đáp án tự hồ chỉ có một.
Anh ở chung một chỗ với Hạ Sơ, không chỉ có cả đêm, bây giờ còn đang cùng nhau.
Tim, rất đau.
Rất khó chịu.
Vì mình, cũng có lẽ là vì anh.
Nếu như Hạ Sơ thật như anh nghĩ là một cô gái tốt đẹp, cô có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng cô ta không phải.
Ra khỏi công ty, cô không muốn về nhà, sợ nhìn thấy Thím Vương và Doãn Văn Thận bọn họ nhìn ra chuyện gì, sợ bọn họ lo lắng.
Bâng quơ ở trên đường loạn quạng.
Thẳng đến rất khuya, cô mới trở về nhà.
Nhưng là Cô không nghĩ tới đợi cô về lại là một màn như vậy.