Phương Thê không để ý đến cô ta, một mạch ra cửa.
Đi tới nơi đã hẹn với Quý Thư, anh ta đã sớm chờ ở nơi đó.
Phương Thê ngồi xuống, trực tiếp mở miệng nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Chị dâu, hung như vậy làm gì? Em chỉ là muốn cho chị theo em thôi, Doãn Văn Trụ có cái gì tốt, ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất của không cho chị."
Quý Thư với nụ cười thản nhiên và thêm phần vô tội.
"Không bao giờ."
Cô làm sao có thể ở chung một chỗ với anh ta.
Hơn nữa những lời của anh ta căn bản không phải thật lòng.
Quý Thư đem một cái túi bỏ trước mặt Phương Thê.
"Chị dâu, bên trong rất đặc sắc đó."
Phương Thê cầm lấy túi, từ bên trong rút những tấm hình ra.
Vừa nhìn, mặt lập tức liền trầm xuống.
Cô không nghĩ tới anh ta lại chụp những bức hình như vậy.
Thấy hình, là ai cũng sẽ hiểu lầm.
"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Phương Thê cảm thấy vô lực.
Vì sao phải hao tổn tâm cơ như thế, rốt cuộc có cừu hận gì?
Thật chỉ là ghét thôi sao?
"Được rồi, chị dâu nếu không muốn ở chung với em, như vậy hãy để em suy nghĩ muốn chị dâu làm gì đi. Nghĩ được em sẽ gọi điện thoại cho chị."
Quý Thư tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Phương Thê nói.
Phương Thê đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại bị Quý Thư gọi lại, "Chị dâu, những hình này đưa cho chị, bên em còn nữa đó."
Phương Thê tức giận cầm lấy hình, xoay người rời đi.
Một bước sai, tất cả đều sai.
Nếu như ngày đó không uống rượu, tất cả đều này sẽ không xảy ra.
Những hình này, không thể nghi ngờ chính là một chứng cứ phạm tội.
Cho dù giữa bọn họ thật sự không có xảy ra cái gì, nhưng có những thứ này, giống như thật sự xảy ra chuyện không nên xảy ra.
Những ngày tiếp theo này, Doãn Văn Trụ lúc nào cũng đi sớm về trễ, giữa hai người dường như chưa gặp mặt nhau.
Mà Quý Thư luôn vô tình hay cố ý gọi cô gặp mặt.
Có lúc, đến đó, thế nhưng anh ta lại nói là, chỉ là muốn nhìn cô, thật ra thì cũng không có nghĩ đến rốt cuộc muốn cô làm gì.
Hôm nay cũng thế.
Anh tựa vào nơi đó, cười nhìn cô, "Chị dâu, chẳng qua là bảo chị ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi."
Một lần, hai lần, ba lần, nhiều lần như vậy.
Phương Thê đã không còn nhẫn nại nữa, cô đứng lên, lạnh lùng nói: "Tùy anh muốn xử lý những bức hình này, về sau tôi sẽ không đi ra ngoài nữa."
Tiếp tục như vậy nữa, mọi thứ chỉ biết vĩnh viễn không dừng lại.
Hình bị nhìn đến thì đã có sao?
Dù sao đối mặt ánh mắt người ngoài, cô luôn luôn rất bình tĩnh.
Cho dù thật sự bị tản ra ngoài, mất thể diện cũng không chỉ một mình cô.
Quý Thư ở Thành phố H cũng là có chút danh tiếng, cho nên cô không tin anh thật không chú ý danh tiếng của mình lan rộng ra ngoài.
Nhiều nhất chính là đưa cho Doãn Văn Trụ xem đi.
Thật ra thì lúc ban đầu, cô sợ đến cũng chính là cái này.
Một ngày kia, cô cứ khăng khăng là không có.
Thế nhưng chút hình kia lại như là chứng cứ nói dối của cô.
Nhưng không sao, cho dù bọn họ có xảy ra, nếu như Doãn Văn Trụ không chấp nhận nổi, anh đối với cô cũng chẳng qua như thế.
Phương Thê đứng dậy đi ra ngoài, Quý Thư cũng không lên tiếng cản Cô.
Nhưng lúc đi ra cửa tiệm, một cỗ mùi vị truyền đến, khiến cô buồn nôn, không nhịn được liền muốn nôn mửa.
Phương Thê không khỏi ngẩn ra.
Lúc này mới nhớ tới, kinh nguyệt của mình đã qua mấy tháng còn chưa tới.
Hơn nữa đoạn thời gian trước, giữa bọn họ vẫn luôn rất thân mật, cũng không làm biện pháp ngừa.
Là mang thai sao?
Phương Thê cuối cùng đón chiếc xe đi bệnh viện.
=== ====== ====== ====== ====== ===
Đi ra bệnh viện, Phương Thê mang theo cảm giác phức tạp.
Có chút giật mình, có chút vui mừng, cũng có chút hoảng hốt.
Cô mang thai, thật sự mang thai, mang thai đứa con của Doãn Văn Trụ.
Lúc ban đầu, cô có uống thuốc, chỉ là khi anh nói với cô, chúng ta sinh môt đứa con đi, khi đó cô mới ngưng dùng thuốc.
Sau đó đến bây giờ, thật sự mang bầu.
Tay cầm hóa đơn, cô có loại kích động muốn lập tức nói cho Doãn Văn Trụ biết.
Những ngày này, không thể nghi ngờ giữa bọn họ càng chạy thì càng xa, thậm chí có chút mùi vị rùng mình.
Nhưng bọn họ có con, cách ngại kia có lẽ cũng sẽ biến mất đi.
Lúc này, Phương Thê đã không nghĩ tới những bức hình trong tay Quý Thư, Hạ Sơ lại biết thì thế nào, Cô chỉ muốn chia sẻ tin tức này với Doãn Văn Trụ.
Mà lúc này đây, điện thoại di động của cô vang lên, là Doãn Văn Trụ.
Thế nhưng lúc này anh lại gọi điện cho cô, giữa bọn họ có lòng tương ứng sao?
Phương Thê có chút vui vẻ nhận điện thoại, "Trụ, em có chuyện nói với anh."
Cho dù có từng trải hơn nữa, đối mặt với người mình thích, luôn là không chú ý để lộ mặt chân thật nhất của mình.
"Anh cũng có chuyện muốn nói với em."
Tiếng Doãn Văn Trụ truyền qua đầu nghe, mang theo vài phần mơ hồ không chân thật.
Nhưng Phương Thê căn bản không có chú ý, nói: "Vậy em tới công ty tìm anh."
Doãn Văn Trụ đáp một tiếng, sau đó liền cúp máy.
Phương Thê đón xe đi công ty Doãn Văn Trụ, một lòng chỉ nghĩ tới làm sao để chia sẽ tin tức này cho anh biết.
Thì ra là cùng người trong lòng có kết tinh tình yêu là hạnh phúc như vậy.
Một đường đi tới phòng làm việc của anh.
Cô cười mở cửa, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt của anh, nụ cười trên mặt đọng lại.
Doãn Văn Trụ ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng, "Tôi muốn biết đây là chuyện gì xảy ra?"
Phương Thê đi tới, cầm lên đồ nằm trên bàn.
Là một xấp hình.