Mục lục
Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125: Doãn Văn Trụ bá đạo lại ngây thơ (5)




Phương Thê nhìn ra được, thái độ của Doãn Văn Trụ đối với Thím Vương không phải là thái độ của chủ nhân đối với người giúp việc, ngược lại hơn vài phần thân thiết.



"Ừ."



Doãn Văn Trụ đáp một tiếng sau liền đứng dậy vào phòng tắm.



Chờ anh lúc đi ra, lại khôi phục Doãn Văn Trụ trong ngày thường lười biếng mê người, chẳng qua là lúc này còn mang theo vài phần mệt mỏi.



Phương Thê đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.



Anh vốn là như vậy, đột nhiên đối với cô tốt, khiến cô không kịp đề phòng.



Chuyện ở thành phố C như vậy, lần này lại như thế.



Thì ra khi tỉnh lại có một người lo lắng là cảm giác như vậy.



Rất nhiều năm, lúc bị bệnh đều chỉ có một mình, không ai chăm sóc, cũng không nói một câu hỏi han ân cần.



Mặc dù anh nói chuyện còn hung dữ, nhưng làm việc lại rất dịu dàng, rất là tỉ mỉ.



Thím Vương bày bữa sáng cho hai người xong, liền muốn đi đỡ Phương Thê.



Doãn Văn Trụ lại mau hơn bà một bước, đưa tay nhẹ nhàng đỡ Phương Thê dậy, dứt khoát để cô tựa vào ngực anh.



Thím Vương nhìn bọn họ một cái cười, điều này làm cho Phương Thê cảm thấy xấu hổ.



Anh ấy làm gì vậy?



Rõ ràng giường có thể dao động lên xuống, cũng có gối có thể dựa vào.



Nghiêng đầu nhìn anh một cái, rồi lại bị Doãn Văn Trụ trừng mắt, "Nhìn cái gì vậy, húp cháo."



Về chuyện thành phố C, anh còn chưa hết giận đấy.



Nhiều ngày không về, người phụ nữ này cũng không biết gọi lấy một cuộc.



Phương Thê cảm thấy Doãn Văn Trụ ngày càng bá đạo, nhưng bá đạo như vậy lại làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào, vì vậy cúi đầu ngoan ngoãn ăn cháo.



Bây giờ, cô vẫn nên nghe lời anh thì tốt hơn.



Chờ Phương Thê ăn xong, Doãn Văn Trụ lại để cô nằm xuống, lúc này mới tự ăn một ít đồ.



Bọn họ sau khi ăn xong, Thím Vương liền thu dọn đồ rời đi.



Trước khi đi, còn cười híp mắt nói với Doãn Văn Trụ: "Thiếu phu nhân bị thương, kiềm chế chút."



Cái gì gọi là kiềm chế chút?



Doãn Văn Trụ trợn mắt nhìn Thím Vương một cái, "Bà cho rằng tôi là sắc lang sao?"



Vốn Phương Thê không nghe rõ lời Thím Vương, lại nghe Doãn Văn Trụ thế, mới hiểu ra, rồi lại cảm thấy gương mặt có chút nóng.



"Bình thường, lúc đối mặt với người mình thích sẽ không kìm lòng nổi chứ sao."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK