Anh ta muốn anh xa lánh, hai bàn tay trắng, anh đương nhiên sẽ không đợi thêm nữa.
"Đừng nói ahhh... Mình đều biết, các ngươi lén lút còn có lui tới không phải sao?"
Doãn Văn Trụ làm ra một bộ rất giận, "Bạn nên biết, người đàn bà của mình tuyệt không cho người khác tới nhúng chàm, nếu bị người động tới, vậy thì dơ bẩn, không cần cũng được."
Lúc ban đầu mình thật sự là người thích sạch sẽ như vậy.
Có lẽ Quý Thư chính là biết, cho nên mới phải đi đánh chủ ý Phương Thê.
Đã như vậy, anh liền như mong muốn của anh ta.
"Trụ, bạn không phải yêu cô ấy sao?"
Quý Thư cũng lên giọng.
Hai người, cách một dây điện thoại, cùng nhau diễn trò, tâm càng cách càng xa.
"Hạ Sơ đã trở về, mới biết rằng mình còn rất thích cô ấy.
Vốn là không bỏ được, nhưng mà đã xảy ra chuyện như vậy, mình tựa hồ cũng không cần chọn.
Nhưng Quý Thư, mình xem bạn là bạn.
Mình có thể tha thứ bạn, nhưng tuyệt đối không cho bạn ở một chỗ với cô ta.
Có thể không?"
Doãn Văn Trụ cường ngạnh nói.
Anh không cho Quý Thư lại đánh chủ ý Phương Thê .
Nhưng phải dùng cách nói như thế, đùa giỡn để diễn tả ra ngoài.
Quý Thư bên kia có chút trầm mặc.
Doãn Văn Trụ tiếp tục cường ngạnh nói: "Nếu như bạn nhất định ở chung với cô ta, như vậy từ nay về sau chúng ta không phải là bạn bè nữa.
Liền tính mình không cần cô ta, cũng tuyệt đối không cách nào tiếp nhận cô ta trở thành người đàn bà của bạn."
"Được."
Lại qua hồi lâu, Quý Thư bên kia mới truyền đến một tiếng trả lời.
Doãn Văn Trụ lúc này mới yên tâm, thản nhiên nói: "Tối nay bạn với mình đi uống rượu đi."
"Ừ."
Quý Thư ứng tiếng.
Này dường như cùng bình thường không có gì khác biệt, nhưng Doãn Văn Trụ biết, tất cả đều khác biệt.
Sau khi tan việc, hai người ngồi ở trong quán rượu, yên lặng uống mấy ly rượu không nói, sau đó lại rời đi.
Lúc rời đi, Doãn Văn Trụ xoay người một quyền liền đánh vào người Quý Thư.
Anh thật sự rất muốn đánh anh ta.
Tin tưởng anh ta như thế, lại đối xử với anh như vậy.
Còn có anh ta không nên đi động Phương Thê.
Chỉ là ngoài miệng lạinói: "Quyền này là bạn nợ mình."
Quý Thư cũng trả lại một quyền cho Doãn Văn Trụ, nói: "Bạn cũng không khá hơn chút nào."
Anh ta tự nhiên không muốn ăn thua thiệt.
Mặc dù trước kia, bọn họ cũng thường nói giỡn như thế.
Nhưng hôm nay, giả vờ cười giỡn, nhưng trong lòng lại là đánh nhau thật, nhưng cũng không có ai biểu hiện ra.
Cuối cùng, hai người đánh lẫn nhau.
Đợi đến lẫn nhau đều bị thương, té xuống đất, Doãn Văn Trụ vẫn như thường ngày cười cười nói: "Đánh xong, vẫn là huynh đệ."
Quý Thư cũng đáp nhẹ.
Tất cả tựa hồ cũng không thay đổi, nhưng thật ra thì cái gì cũng thay đổi.
Cuộc đấu giữa bọn họ giờ mới bắt đầu.
=== ====== ====== ====== ====== =====