Trước kia, bá đạo đoạt lấy cô, sẽ thỏa mãn.
Nhưng bây giờ là muốn trái tim của cô.
Phương Thê lại cho rằng anh say, cẩn thận từng li từng tí nâng anh đến giường, lại giúp anh lau người.
Lúc này mới ở bên cạnh anh nằm xuống.
Doãn Văn Trụ vẫn không nhúc nhích, Phương Thê cho rằng anh ngủ thiếp đi, nghiêng người sang nhìn anh.
Rõ ràng muốn giải thích, nhưng anh lại say.
Nhìn anh một lát, thân mình lại chậm rãi xê dịch, nhích tới gần trong ngực anh.
Thì ra chính mình lại tham luyến sự ấm áp của anh như vậy.
Khi cơ thể mềm mại của cô đến gần anh, anh tính phản xạ đưa tay ôm cô.
"Trụ."
Phương Thê có chút mừng rỡ, nhích tới gần anh hơn.
Doãn Văn Trụ có chút mờ mịt, có lẽ hình như sự tồn tại của cô đã trở thành thói quen của anh, thói quen ôm lấy cô ngủ.
Nhưng nhớ đến mấy lời kia của Tần Tiêu Nhiên, trái tim lại cảm thấy đau.
Lại nhớ đến lần đầu tiên của bọn họ.
Anh gọi Sơ Nhi, mà Cô lại gọi Tiêu Nhiên.
Lúc ban đầu, bọn họ giống như đều là thế thân.
Nhưng bây giờ, anh đã thích cô, còn cô thì sao?
Có phải vẫn xem anh là vật thế thân?
Cô có thể hiểu cảm giác đau lòng không?
Nghĩ đến đây, lòng lại xúc động, miệng liền kêu to.
"Sơ Nhi."
Tiếng hô trong nháy mắt đó, anh cảm giác được người trong ngực cứng đờ.
Trong phút chốc anh liền hối hận.
Nhưng lại không biết nên nói gì.
Phương Thê lại bị tiếng kêu kia đánh trúng trái tim, cả người một hồi lạnh như băng truyền đến.
Anh nói thích cô.
Anh nói không vì Hạ Sơ mà thích cô.
Cô tin anh.
Nhưng bây giờ được xem là gì?
Say rượu nôn lời thật sao?
Anh vẫn là thích Hạ Sơ sao?
Cô chẳng qua vẫn là thế thân ư?
Tim như bị ngàn mũi kim châm đầy, cơ thể Phương Thê cứng ngắc, ngay cả hơi sức để động cũng không có.
Nếu là như vậy, lời giải thích của cô còn ý nghĩa gì nữa?
Nếu là như vậy, cô nói thích anh còn có ý nghĩa sao?
Hạnh phúc hơn một tháng, ấm áp hơn một tháng, thì ra cuối cùng vẫn là cảnh tượng huyền ảo sao?
Cuối cùng có một ngày sẽ tiêu tán đi.