Bây giờ Phương Thê vốn có chút nhếch nhác, cũng không trách Doãn Văn Thận nói như vậy.
Nhưng anh rốt cuộc dựa vào cái gì nói cô như vậy? Mà vì sao cô phải đứng ở chỗ này cho người khác phê bình.
Phương Thê đưa tay đẩy Doãn Văn Trụ ra, xoay người rời đi.
Cô đã thảm như vậy rồi, làm sao còn cho cô gặp anh?
"Cho dù em có tệ hơn nữa, anh vẫn thích em. Tốt nhất cha hãy nghĩ tới làm thế nào tiếp nhận cô ấy đi."
Doãn Văn Trụ ném ra một câu rồi xoay người đi ra.
Anh đang cùng Doãn Văn Thận làm trái lại.
Thật ra thì Phương Thê càng nhếch nhác, anh nói ra câu kia hiệu quả mới càng lớn, khiến người Âu gia cảm thấy mất mặt, sẽ không tự nhiên trở lại làm cái trò náo nhiệt này nữa.
"Đợi chút."
Anh đuổi theo Phương Thê, đưa tay móc ra một xấp tiền, đặt ở trên tay cô, "Tiền thù lao cho vừa rồi."
Phương Thê nhìn xấp tiền trên tay, nở nụ cười lạnh.
Sau đó đưa tay đem tiền nện về phía Doãn Văn Trụ.
Tiền, thật ra cô rất ghét tiền.
Vì nó, cô đã nếm trải nhiều sóng gió.
Bởi vì nó, lưng cô còn đeo một tội danh.
Lúc này, anh lại muốn dùng nó tới sỉ nhục cô sao?
Anh có hỏi qua cô có đồng ý cùng anh vào trong không?
Anh có hỏi qua cô có muốn số tiền này không?
Buồn cười, thật là buồn cười.
"Cô ——"
Doãn Văn Trụ bắt được tay Phương Thê, muốn nói gì đó, chẳng qua là tầm mắt nhìn thấy gò má Phương Thê thì dừng lại.
Cô ấy khóc.
Phương Thê cảm thấy những uất ức cuối cùng kìm chế không nổi.
Anh không phải ai, ở trước mặt anh, cô cần gì phải chiều một cách miễn cưỡng.
Không muốn lo nữa, chỉ muốn phát tiết.
"Anh cho rằng có tiền là rất giỏi sao? Tôi không lạ gì. Tại sao anh đưa tiền ra để sỉ nhục tôi?
Mấy người có cái gì, không phải chỉ có tiền sao? Rốt cuộc có cái gì tốt để kiêu ngạo."
Cô giãy giụa, giãy dụa không thoát được, cuối cùng lựa chọn cúi đầu cắn tay anh.
Doãn Văn Trụ bị đau, muốn đem cô bỏ ra, nhưng nhìn tới gương mặt đẫm lệ thì có chút mềm lòng.