Ngày hôm qua về đến nhà, Phương Thê làm thế nào cũng không được ngủ được, thật vất vả mới ngủ thiếp đi, tuy nhiên vì một cơn ác mộng mà thức tỉnh.
Vừa nhìn thời gian, mới tới sáu giờ.
Thời gian vẫn còn sớm, nhưng Phương Thê biết mình sớm không buồn ngủ nữa, vì vậy định rời giường.
Nấu bữa ăn sáng cho mình, sau đó liền bắt đầu chờ đợi.
Chờ đợi Doãn Văn Trụ tới.
Nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Phương Thê vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt.
10h sáng, chuông cửa vang lên.
Phương Thê mở cửa, đứng ngoài cửa cũng không phải Doãn Văn Trụ, là một người đàn ông lịch sự mang kính.
"Cô Phương, mời ký tên vào ba tài liệu này."
Anh đem một cái túi giao cho Phương Thê.
Phương Thê đem tài liệu từ trong túi lấy ra, một phần là hợp đồng hôn nhân, một phần là chứng thư ly hôn, còn có một phần là hợp đồng ước định giữa bọn họ.
Trên mặt tờ ly hôn đã ký tên, mà trên chứng thư ly hôn không có.
Hiệp định kể từ buổi nói chuyện ngày hôm qua, cũng cho cô thù lao rất lớn.
Đúng như anh nói, thật không có bạc đãi cô.
Chẳng qua là cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, vốn cho là anh tự mình sẽ đến, bây giờ suy nghĩ một chút, làm sao anh có thể tới?
Mặc dù là hôn nhân, nhưng đối với anh mà nói, cũng chỉ là một hiệp ước mà thôi.