Nhưng mình lại nhìn không thấu.
Có lẽ vì luôn muốn báo ân.
Nhưng sai lầm rồi, đều sai rồi.
Không phải anh ta, cho tới bây giờ cũng không phải là anh ta.
"Thê Thê, chúng ta ——"
Tần Tiêu Nhiên còn muốn nói điều gì, Phương Thê cũng kéo tay anh ra, xoay người rời đi.
Về sau thật sự sẽ không lại vì anh làm cái gì nữa.
Những năm này làm được rất nhiều rồi.
Cô không muốn làm cho anh phá hoại hạnh phúc và ấm áp mà mình vất vã mới có được.
"Thê Thê."
Tần Tiêu Nhiên muốn đuổi theo, cũng bởi vì uống rượu quá nhiều mà ngã trên mặt đất.
Phương Thê quay đầu lại, nhưng không có dừng bước.
Cho tới nay, đều là cô đuổi theo anh đi.
Anh chưa bao giờ chờ cô.
Giờ đây cô cũng chỉ là học anh thôi.
Thì ra vô tình không phải chỉ có anh, cô cũng biết.
Một đường trở về nhà, Phương Thê lại bắt đầu chờ đợi.
Cô muốn giải thích với Doãn Văn Trụ, chuyện không phải anh nghĩ như vậy.
Nhưng cứ chờ, từ xế chiều đợi đến gần tối lại đợi đến đêm khuya, Doãn Văn Trụ vẫn chưa trở về.
Phương Thê ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim ngắn kim dài đã chỉ hai giờ sáng.
Cô vẫn vùi ở trên sô pha, tay chân có chút chết lặng.
Chẳng qua là cô không ngủ được, cô cảm thấy trên giường thiếu sự ấm áp của anh đã trở nên lạnh lẽo.
Thì ra để trở thành thói quen rất dễ dàng.
Bây giờ cô đã bắt đầu tham luyến sự ấm áp của anh.
Cho nên cô đứng dậy đến phòng khách, tình nguyện vùi trên ghế sa lon này.
"Thiếu phu nhân, làm sao cô lại ở chỗ này?"
Tiếng của Thím Vương đột nhiên vang lên.
Phương Thê ngây người, vội vàng nói: "Tôi xuống uống nước."
Cô không muốn Thím Vương bọn họ lo lắng.
"Thiếu gia còn chưa trở về sao? Thiếu gia nhất định quá bận, nếu như thiếu gia biết cô không chăm sóc bản thân ở đây chờ đợi, thiếu gia sẽ đau lòng."
Thím Vương nhìn một cái đã thấy ra lòng Phương Thê.
Mới vừa rồi bà đã cảm thấy Phương Thê dường như một mực mong đợi Doãn Văn Trụ trở về.
Hơn nữa sắc mặt cũng không thích hợp lắm, tuy rằng cũng cười như bình thường, nhưng rõ ràng không có tươi tắn như lúc trước.
Rõ ràng lúc ra cửa còn tốt, làm sao khi trở về lại trở thành như thế?