"Tần tổng, làn da của bạn gái ngài rất đẹp, dáng người cũng chuẩn nữa."
Nhân viên của tiệm khen ngợi Phương Thê, cô có chút không được tự nhiên, xấu hổ nói: "Tôi không phải là bạn gái của Tần Tổng, chỉ là thư ký thôi."
Mà Tần Tiêu Nhiên vừa mới hoàn hồn lại sau sự kinh ngạc khi nhìn thấy Phương Thê.
Lần trước, anh đã cảm thấy Phương Thê mặc bộ đồ đó nhìn cũng không tệ lắm, lại không nghĩ rằng xinh đẹp đến vậy.
Tinh xảo, thanh khiết, một bộ lễ phục màu trắng, khiến cô như một thiên sứ không nhiễm hạt bụi nào.
"Tần tổng."
Thấy Tần Tiêu Nhiên nhìn cô không nói lời nào, Phương Thê càng không được tự nhiên.
Cô thật sự không có thói quen mặc những bộ lễ phục như thế.
Tần Tiêu Nhiên tới trước người cô, cúi đầu in một nụ hôn vào hai má cô.
"Rất đẹp. Còn nữa..., bây giờ là lúc tan việc."
Phương Thê biết nụ hôn này chẳng qua là một phép lịch sự thôi, nhưng vẫn nhịn không được có chút ngượng ngùng, cúi đầu.
"Tiêu Nhiên." Cô ngẩng đầu lên, nói một tiếng dịu dàng.
Không phải chỉ là một cái tên thôi sao, có sao đâu mà không kêu được.
Khi nào thì lá gan của cô lại nhỏ như vậy.
Ban đầu còn không phải là trước mặt anh tỏ tình qua sao?
Tần Tiêu Nhiên nhìn cô, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười, sau đó nắm tay cô lại.
"Đi thôi."
Bỗng nhiên phát hiện, dạng này cũng không tệ lắm.
Mới vừa rồi trong lúc cô ngẩng đầu lên, anh có tý động lòng rồi.