Cô vốn chính là muốn cho Phương Thê hiểu lầm, từ đó sinh ra khoảng cách với Doãn Văn Trụ.
Nhưng bây giờ xem ra, người đàn bà này thật khó đối phó.
Lòng của Hạ Sơ tư chuyển một cái, thu lại nụ cười trên mặt, nói với giễu cợt: "Tôi nghĩ cô cũng chỉ đang lừa mình dối người thôi."
Nếu cô ta đã không có dao động qua lời nói, cô cũng lười giả bộ ở trước mặt cô ta.
Chỉ cần Doãn Văn Trụ tin cô, như vậy cô cho dù đi vạch trần cô ra, điều này cũng sẽ chỉ làm Doãn Văn Trụ cảm thấy cô ta đang ô miệt mình đi.
Như thế có lẽ là một phương pháp tốt.
Phương Thê cũng không nghĩ tới Hạ Sơ biến sắc mặt nhanh như vậy.
Nhưng cô vẫn với gương mặt bình tĩnh, cười cười nói: "Người nào lừa mình dối người, thì trong lòng người đấy hiểu."
Coi như đáy lòng có chút để ý.
Nhưng mà ở trên khí thế, Cô tuyệt đối không muốn thua cho Hạ Sơ.
Một người phụ nữ như thế, không xứng.
"Biết vì sao Trụ nuôi tóc dài không? Vì lời hứa với tôi."
Hạ Sơ liếc Phương Thê một cái, nói: "Rốt cuộc người nào đang lừa mình dối người, chúng ta ngại gì không đánh cuộc? Cô khiến anh ấy cắt đi mái tóc dài, nhìn anh ấy có thể cắt bỏ không?"
Trong lòng Doãn Văn Trụ muốn thế nào, thật ra thì Hạ Sơ cũng suy đoán không tới.
Chỉ là đánh cuộc này, khiến Phương Thê dùng tài hùng biện đi nói, đã khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh xấu.
Doãn Văn Trụ có thể đối với người khác rất tốt, nhưng anh lại không thích người khác đối với mình quơ tay múa chân.
Cho nên chỉ cần Phương Thê đi nói, cô đúng lúc ở trước mặt anh ấy nói một chút chuyện.
Vậy tất nhiên anh ta sẽ cho rằng Phương Thê đang ghen tỵ và cố tình gây sự.
Muốn đả thương một người, biện pháp tốt nhất dĩ nhiên là khiến cho người cô ta thích nhất thương tổn tới cô ta.
Cô ta có thể ở trước mặt cô làm được bình tĩnh, như vậy có thể ở trước mặt Doãn Văn Trụ còn bình tĩnh nữa sao?
Nghĩ đến đây, Hạ Sơ cười cười, "Thế nào?"
Nói đến vấn đề tóc dài, nhưng thật ra là một tâm kết trong lòng Phương Thê.
Cô tự nhiên biết mái tóc dài của anh vì ai mà nuôi.
Hôm nay nghe Hạ Sơ nói thế, đáy lòng nói không để ý là giả.
Nhưng cô lại không ưa thích bị Hạ Sơ nắm mũi dẫn đi.
Vì vậy cười cười nói: "Tôi thích dáng vẻ tóc dài của anh ấy, rất mê hoặc lẳng lơ, rất hấp dẫn. Nếu thích, lại vì sao phải muốn anh ấy đi cắt bỏ?"
Về sau có cơ hội, cô nhất định sẽ đem mái tóc dài của Doãn Văn Trụ cắt sạch.
Nhưng không phải bây giờ, không phải là bởi vì lời nói của Hạ Sơ mà đi làm.
Biết Hạ Sơ làm mấy chuyện này, bản thân cô liền không có cảm tình gì với Hạ Sơ.
Hạ Sơ cười khẽ, mang theo vài phần giễu cợt mà nói: "Không phải cô không dám, sợ mình thua sao?"
Phương Thê đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hạ Sơ, thản nhiên cười một tiếng.
"Bây giờ là tôi đang ở bên người anh ấy, cô nói người nào thắng? Đã như vậy, tôi còn sợ cái gì? Hạ tiểu thư, tôi chỉ không muốn cá cược vô nghĩa này với cô mà thôi. Còn nữa..., tặng cô một câu nói, đi qua chính là đã qua, nếu cô muốn làm lại, trừ khi cô có thể khiến thời gian đảo ngược."