Bởi vì tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô gọi điện cho Lộ Buồm, muốn anh cái gì cũng đừng nói ra.
Lúc này mới bấm điện thoại của Doãn Văn Trụ, trong máy truyền đến giọng điệu lười biếng.
"Ai vậy?"
"Là tôi, Phương Thê, tôi đáp ứng điều kiện của anh."
Sợ mình sẽ hối hận, Phương Thê vội vàng mở miệng.
Doãn Văn Trụ hồi lâu không trả lời, lâu đến Phương Thê cho là anh đã đổi ý mới nghe được câu trả lời của anh.
"Được, vậy ngày mai ở nhà chờ anh, anh tới đón em."
"Nhà tôi ở ——"
"Anh biết rõ."
Doãn Văn Trụ sau khi nói xong liền cúp điện thoại, mà lúc này Phương Thê mới phát hiện ra lòng bàn tay của mình toàn bộ đều là mồ hôi.
Chẳng qua là đến bước này rồi, cô không thể hối hận rồi.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =====