"Ừ, đã gọi là cha rồi, bước này hãy để cho cha."
Doãn Văn Thận cười nói, dường như tâm tình rất vui vẻ.
Rất nhiều năm, hình như anh cũng chưa từng thấy qua cha anh vui vẻ như vậy rồi.
Cho tới nay, bởi vì chuyện của Hạ Sơ, anh vẫn cùng ông ấy đối nghịch, chọc giận ông.
Hai người bọn họ vừa thấy mặt đã gây gổ.
Thế cho nên anh cũng mau sắp quên khi mình còn bé đã cỡ nào sùng bái ông.
Mặc dù mẹ rất sớm đã qua đời, thế nhưng sao nhiều năm, ông ấy cũng không có tái giá qua.
Ông sợ anh chịu uất ức.
Doãn Văn Trụ dừng lại, cuối cùng vẫn chưa tiến vào, ngược lại xoay người rời đi.
Đến phòng bếp ngồi xuống, "Thím Vương, tôi muốn ăn gì đó."
"Thiếu gia muốn ăn gì?"
Những ngày qua, lúc Doãn Văn Trụ trở về đã qua giờ cơm, cho nên bọn họ cũng không chờ anh.
"Thím Vương làm đều ngon."
Doãn Văn Trụ cười nói.
Nhưng mà điều này là lời thật lòng, những thức ăn kia có hương vị của mẹ.
Mẹ của mình đi sớm, cho tới nay đều là Thím Vương chăm sóc anh, cho nên anh xem Thím Vương là người thân.
"Miệng thật ngọt."
Thím Vương cười đi làm thức ăn.
Doãn Văn Trụ lại chợt nhớ tới lúc trước những món ăn Phương Thê làm rất ngon.
Vì thế nghĩ đợi cô, nhất định phải làm cho cô ấy tiếp tục làm cơm cho anh ăn.
Hoặc là bọn họ cùng nhau làm cũng tốt.
Thời gian như vậy, dường như ngẫm lại cảm thấy không tệ.
Mà lúc này đây, Phương Thê và Doãn Văn Thận cũng sắp đánh xong ván cờ.
"Cha thắng, Thê Thê, lần này là cha thắng."
Doãn Văn Thận nói rất vui vẻ, vẻ mặt kích động tựa như đứa trẻ con.
Một người rất cô đơn.
Kể từ khi Doãn Văn Trụ rời đi, cũng rất ít trở lại.
Ông cũng không ưa những người thân của Doãn Văn gia, cho nên ngay cả một người tri kỷ để nói chuyện cũng không có.
Lúc ban đầu ông không thích Phương Thê là thật.
Nhưng trải qua chuyện lần kia, anh quyết định đánh giá cô lại, không hề mang thành kiến nữa.
Vì vậy liền phát hiện một chút tính cách của Phương Thê.
Không kiêu không nóng, không ti không siểm nịnh, là người rất thực tế.
Cô cũng sẽ không bởi vì ông là Doãn Văn Thận, là cha của Doãn Văn Trụ mà cố ý lấy lòng ông.