Sống chung với Doãn Văn Trụ một thời gian, Hạ Sơ rất hiểu rõ làm thế nào mới có thể khiến cho Doãn Văn Trụ càng cảm thấy áy náy hơn.
Lúc này, tự nhiên cô sẽ không khóc và đánh về phía anh.
"Em làm sao vậy?"
Doãn Văn Trụ mới vừa rồi có hỏi qua hộ vệ, cũng biết chuyện Thím Vương gây nên.
Điều này làm cho anh có chút bất đắc dĩ.
Anh biết Thím Vương không thích Hạ Sơ, cũng giống như ba anh.
Có đôi khi, anh cũng không hiểu rõ, vì sao bọn họ thích Phương Thê, lại không tiếp thụ nổi Hạ Sơ.
Nhưng qua đêm qua, anh đã hiểu rõ.
Anh sẽ bỏ rơi Phương Thê để tới nơi này sao?
Anh nghĩ, không thể nào có chuyện đó được.
Thật ra thì anh cũng không phải là một người đa tình, có thể đối với người mình quan tâm rất nhiều, cũng có thể đối với người không quan tâm lại rất tuyệt tình.
Nhưng mà đối với Hạ Sơ, anh vẫn có chút không buông được.
"Không có sao, thật không có sao."
Hạ Sơ vẫn cười, nụ cười lại có chút miễn cưỡng.
Rất nhiều năm trước, cô đã tập thành thói quen ngụy trang và diễn trò.
Tiết mục như thế, tự nhiên không làm khó được cô.
"Vậy em đi thay bộ quần áo khác, sau đó chúng ta dọn qua nhà mới."
Doãn Văn Trụ cũng không nhắc tới chuyện tối qua, bởi vì anh không biết mình nên nói gì.
Có thể giúp Hạ Sơ anh sẽ giúp.
Mà có ít thứ, có lẽ anh không cho cô được.
Hạ Sơ gật đầu, sau đó liền đi vào.
Xoay người giây phút kia, thái độ liền trầm xuống.
Dường như mình đã đánh giá thấp người đàn bà kia.
Đợi đến ra ngoài lần nữa, cô đã không còn bộ dáng tiều tụy nữa.
Doãn Văn Trụ mang theo Hạ Sơ đi tới nhà mới.
Giúp cô thu xếp xong tất cả, anh mới đi công ty.