Về đến nhà, vọt vào căn phòng, lại không thấy người phụ nữ vốn sớm phải nằm trên giường, lòng hơi lo lắng.
Nhưng sau một khắc, bên hông liền có một đôi tay quấn lên.
Rất nhanh, một thân thể mềm mại nhích lại gần.
Nhàn nhạt thơm mùi chanh lập tức quanh quẩn ở bên người anh.
Ngay sau đó truyền đến tiếng kiên định của cô.
"Trụ, em thích anh."
Nói xong câu đó, Phương Thê cảm giác mặt của mình có chút nóng, nhịp tim lại gia tốc, ngay tiếp theo hô hấp cũng có chút dồn dập.
Sáng tỏ lòng mình, liền muốn thật hiện.
Cho nên cô không muốn lui lại nữa.
Thích anh, cho nên muốn ở lại bên cạnh anh.
Thích anh, cho nên mới càng muốn cho anh biết tâm ý của cô.
Cho nên Phương Thê một mực chờ anh trở về.
Lúc nghe đến tiếng vang, cô liền núp ở cửa.
Cô nghĩ, thổ lộ ở sau lưng anh, có lẽ cô sẽ tương đối có dũng khí hơn.
Bây giờ cuối cùng đã nói ra, cô cảm thấy không còn gì để sợ hãi nữa.
Tay của cô lại quấn chặt hơn, tiếp tục nói: "Lần đi quán bar đó, em chỉ là muốn nói rõ ràng với Tần Tiêu Nhiên. Lúc rời đi anh ra, có lẽ em đã không còn cảm tình với anh ta nữa rồi."
Cô không biết thích có bao nhiêu loại.
Nhưng mà cảm giác thích đối với Tần Tiêu Nhiên và đối với Doãn Văn Trụ lại không giống nhau.
Ban đầu đã từng thổ lộ với Tần Tiêu Nhiên qua, lại không như tình cảm như bây giờ.
Thời gian 5 năm, cô cho rằng mình đã rất hiểu biết về tình yêu.
Nhưng bây giờ mới biết rằng, cô cũng không hiểu được bao nhiêu.
Có người từng nói qua, yêu là một loại cảm giác, không liên quan đến thời gian dài hay ngắn, cho nên họ tin rằng trên đời có loại vừa gặp đã yêu.
Cũng có người nói qua, nước chảy đá mòn, từ từ chung sống hiểu rõ càng có thể yêu lâu dài.
Cô không biết giữa bọn họ được xem là loại nào, nhưng có thể xác định là, cô thật sự thích anh.
Không tính là vừa gặp đã yêu, cũng không phải là nước chảy đá mòn.
Cũng có lẽ thật chỉ là một loại cảm giác mà thôi.
Không cách nào kháng cự, không tự chủ trầm luân.
Rốt cuộc là từ lúc nào động lòng, cô cũng không nói được.