Chỉ là người phụ nữ của Doãn Văn Trụ anh, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai tổn thương.
Nghĩ tới đây, anh muốn trở về nhà thật nhanh.
Rời phòng làm việc, đi ô-tô một đường trở về nhà.
Đến phòng, lại không nhìn thấy cô gái nhỏ bé kia, chỉ có thể đi hỏi Thím Vương, "Thím Vương, Thê Thê đâu?"
"Thiếu phu nhân và lão gia ở trong thư phòng đánh cờ đấy."
Thím Vương hướng thư phòng chép miệng, "Lão gia vốn rất sỉ diện, chỉ là ngài cũng biết, một mình ngài ấy thật ra rất cô đơn.
Cho nên sau khi biết thiếu phu nhân biết chơi cờ, liền cả ngày lôi kéo thiếu phu nhân đánh cờ.
Bây giờ bọn họ ở chung ngày càng hòa hợp.
Thật ra thì trong lòng lão gia thật ra thì đã sớm tiếp nhận Thiếu phu nhân."
Doãn Văn Trụ không nghĩ tới cha anh sẽ tiếp nhận Phương Thê, anh vẫn cho là ông ấy bởi vì cho anh mặt mũi, nên mới chấp nhận như vậy.
Chỉ là không ngờ rằng Phương Thê lại có lực hấp dẫn như vậy, ai tới gần cô, sẽ không tự giác bị hấp dẫn.
Chính anh không phải cũng như vậy sao?
Rõ ràng lúc ban đầu nghĩ tới muốn cùng cô giữ một khoảng cách, tuy nhiên nó vẫn là nhịn không được nhích tới gần.
"Thím Vương, thím rất thích Thê Thê?"
Anh thật tò mò đi hỏi Thím Vương.
Mặc dù Thím Vương không phải một người có lợi thế, nhưng đối với người ngoài không niềm nở.
Ban đầu bà ấy đối với Hạ Sơ cũng không niềm nở, nhưng đối với Phương Thê, bà ấy lại cực kỳ niềm nở.
Lần đầu gặp mặt chính là vậy.
"Đúng vậy, thiếu phu nhân là một đứa bé ngoan."
Thím Vương nhìn Doãn Văn Trụ một cái, "Thiếu gia phải thật quý trọng."
Bà thích Phương Thê, đương nhiên không có lý do gì.
Có lẽ Phương Thê đã quên, nhưng Thím Vương thì chưa.
Ban đầu ra cửa mua thức ăn, bà bị người khác cướp đồ, là Phương Thê giúp bà.
"Ừ, tôi biết rồi."
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, liền đi tới thư phòng.
Mới vừa đi tới trước cửa thư phòng, bên trong liền truyền đến tiếng của Phương Thê, "Doãn Văn tiên sinh, không cho phép ngài chơi xấu như vậy."
"Khụ khụ, về sau gọi tôi là cha đi, con cũng đã kết hôn với Tiểu Trụ lâu rồi."
Giọng nói của Doãn Văn Thận hơi xấu hổ, nhưng cũng mang theo vài phần mong đợi.
Phương Thê trầm mặc thật lâu, mới nhẹ giọng nói: "Cha."