Xem như cái gì cũng không làm, thật ra thì như vậy cũng rất hạnh phúc.
Bọn họ quen biết đến bây giờ cũng đã hơn ba tháng rồi, mà kết hôn cũng nhanh sắp hai tháng rồi.
Lúc ban đầu, có lẽ chẳng ai nghĩ tới bọn họ sẽ đi đến một bước này.
Phương Thê chờ động tác kế tiếp của Doãn Văn Trụ, sau đó liền sử dụng lời nói của anh chặn anh lại, nhưng sau khi anh ôm cô cũng không làm gì, chẳng qua là lặng yên ôm.
Đây lại là ngoài dự liệu của cô.
Nhưng mà lồng ngực của anh thật ấm áp, ấm áp đến khiến người khác không nhịn được buông ra.
Có lẽ cô thật có thể đi tin, tin giữa bọn họ có thể tiếp tục đi như thế.
Qua một lát, sau lưng lại truyền đến tiếng ngáy nhỏ.
Cô xoay người lại, lúc này mới biết rằng Doãn Văn Trụ thế nhưng đã ngủ thiếp đi.
Những ngày qua anh đều trở về vô cùng muộn, Phương Thê cũng biết anh mệt mỏi.
Chống thân thể lên, cô cứ như vậy nhìn anh.
Anh thật sự rất đẹp mắt.
Cô lại không khỏi vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng lướ qua gò má anh, từ cái trán đến chóp mũi, đến đôi môi, Cô biết mình đã bắt đầu quyến luyến.
Tay không ý thức ở trên môi anh chuyển động, cho đến khi bị bắt chặt.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Doãn Văn Trụ tỉnh lại liền một lật người đặt cô dưới người.
"Thê Thê, em thừa dịp lúc anh ngủ trêu cợt anh."
Doãn Văn Trụ vô tội lên án tố cáo.
"Em không có."
Phương Thê há mồm phản bác.
Nhưng anh không phải ngủ thiếp đi rồi sao?
Làm sao lại nhanh như vậy đã tỉnh lại.
Mới vừa rồi mình đến cùng đã làm cái gì.
Nhìn gương mặt ửng đỏ bác bỏ của cô, Doãn Văn Trụ không khỏi ở trong lòng khẽ động.
Anh cúi đầu ở trên gương mặt cô hôn, nghiêm túc nói: "Thê Thê, chúng mình sinh đứa bé đi."
Cũng có lẽ bọn họ đã có.
Trong khoảng thời gian này anh đã vất vã cần cù cày bừa.
Phương Thê sợ run lên, gương mặt hơi ửng đỏ, nhưng cũng không lên tiếng.
Sinh đứa bé?
Con của bọn họ sao?
Nghĩ như thế, cũng cảm thấy mấy phần hạnh phúc.
"Em không noi anh xem như em chấp nhận nha."