Chuyện về những năm gần đây, từng thứ một hiện lên.
Cha mẹ, Tần Tiêu Nhiên, công việc, cuối cùng là Doãn Văn Trụ.
Nhiều chuyện xen lẫn ở chung một chỗ, nhiều phần uất ức cùng nhau dâng lên.
Mình khi nào trở nên ẩn nhẫn như vậy rồi hả?
Một mực lui, một mực thối lui, không phải muốn sống được tốt hơn sao?
Khi nước chảy xuống, nước mắt cũng theo đó mà hòa lẫn.
Rất nhiều chuyện, không phải không thèm để ý, chẳng qua là làm bộ không thèm để ý mà thôi.
Khóc không phải biểu hiện mềm yếu, nhưng nếu như không có người thương tiếc nước mắt của mình, khóc cũng vô dụng, sẽ chỉ làm mình nhếch nhác hơn thôi.
Cho nên ở trước mặt người khác, cô sẽ không dễ dàng rơi lệ.
Chẳng qua là vào lúc không người, lúc không ai nghe thấy, sẽ trút hết ra.
Giống như giờ phút này, một người đứng dưới vòi hoa sen, coi như khóc thành tiếng, cũng bị tiếng nước chảy che dấu đi.
Cho nên không muốn nhẫn nại nữa rồi.
Doãn Văn Trụ ngồi ở ghế sofa một lúc, cuối cùng đứng lên, đi tới cửa phòng Phương Thê.
Nhẹ nhàng gõ một cái, bên trong không có phản ứng.
Do dự một lúc, anh đẩy cửa phòng cô ra.
Đây là lần đầu tiên anh vào phòng cô.
Căn phòng cũng như trước, không nhúc nhích qua, cũng không có đồ thuộc về cô.
Nếu không phải cái hành lý cô để dưới đất, anh sẽ cho rằng nơi này vẫn là cái phòng khách không người.
Túi hành lý mở, bên trong có quần áo của Cô.
Đến nhiều ngày như vậy rồi, đồ của cô đều không lấy ra.
Giống như tùy thời chờ rời đi.
Rõ ràng cô làm như vậy cũng không có lỗi, nhưng Doãn Văn Trụ cảm thấy có chút khó chịu.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, mơ hồ còn có thanh âm khác.
Anh đến gần mấy bước, cách một cánh cửa, sau đó nghe được tiếng khóc bị cô kìm nén.
Nghĩ tới trong ngày thường cô vẫn lạnh nhạt, khi nghe tiếng khóc của cô, anh cũng cảm thấy lòng mình cũng đau theo.
Tay cầm chốt mở cửa, muốn đưa tay mở cánh cửa kia ra, đem cô ôm vào trong ngực.
Nhưng cuối cùng anh không làm như vậy, mà là xoay người rời đi căn phòng cô.