Cô không phải thánh mẫu, mặc dù lúc đầu là cam tâm tình nguyện, nhưng nhớ đến cô vẫn sẽ oán giận.
Hơn nữa từ đầu tới đuôi cũng chỉ là sai lầm.
"Thê Thê, em ra ngoài một tý, anh muốn gặp em."
Tần Tiêu Nhiên lại lặp lại lời nói.
"Tiêu Nhiên, giữa chúng ta đừng gặp nhau nữa"
Nếu buông, như vậy liền triệt để buông, cô không muốn dây dưa không rõ nữa.
Phương Thê sau khi nói xong liền cúp điện thoại.
Dường như cô cũng là một người vô tình.
Lúc thích có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, nhưng lúc này không còn thích nữa cho nên một yêu cầu gì cũng không cho.
Chỉ là mọi người đều ích kỷ, cô cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Chẳng qua là cô lại không nghĩ tới, mình sẽ thích một người nữa, hơn nữa thích đến không thể chống lại.
Rõ ràng lý trí cố gắng đi phòng bị.
Điện thoại di động rất nhanh lại vang lên.
Vẫn là số của Tần Tiêu Nhiên.
Phương Thê không muốn nhận.
"Thiếu phu nhân, không nhận điện thoại sao?"
Thím Vương từ trong phòng bếp đi ra nhìn thấy Phương Thê cầm điện thoại ngẩn người, nên hỏi.
Phương Thê dừng tý, cuối cùng vẫn tiếp điện thoại.
"Thê Thê, ra đây một tý? Hãy giúp anh một chút."
Tiếng Tần Tiêu Nhiên càng nhỏ dần, mang theo vài phần khàn khàn.
Phương Thê không nói, chỉ lẳng lặng nghe.
Cô chợt nghĩ tới ban đầu, mình cũng từng nhờ anh giúp đỡ qua.
Khi đó, có lẽ là lúc anh ghét cô nhất.
Lúc đi học, sau khi trực đêm trở về, xe điện gián đoạn, mà trời lại mưa to.
Xe buýt đã sớm không còn, xe taxi cũng không gọi được.
Trong đám bạn học cũng chỉ có anh có xe, cô gọi điện thoại muốn anh giúp cô một lần.
Thế nhưng anh lại không chút do dự từ chối.
Lại nói, cô gọi cho anh thật ra thì không nhiều.
Cầu xin anh giúp lại càng ít, nhưng chỉ có như vậy, anh ta còn không có lần nào đồng ý.
Bởi vì ghét, anh thậm chí còn chế nhạo qua cô.
Tính tình lúc đó, nếu như không phải là bởi vì anh đã từng cứu cô, có lẽ sẽ xù lông rồi.