Mục lục
HOÀI THAI MÃNG XÀ (THAI RẮN / TRÁNH RA BẢO BẢO CỦA TA LÀ XÀ YÊU)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 124​






Tôi bị đôi mắt trắng ởn đó nhìn đến mức cả kinh. Phượng Tố Thiên ngồi ở ghế sau cùng tôi, thấy tôi nhìn chằm chằm đội ngũ tiễn thần đằng sau xe thì cũng nhìn theo tầm mắt của tôi, hỏi cô nhìn gì mà sợ đến mức này vậy? Đó chỉ là giấy thôi, cho dù có quỷ lợi hại thật thì hội chùa hôm nay sẽ chỉ xuất hiện thần. Thần chính khí, sẽ chặn cả âm khí của quỷ, cho nên ở hội chùa rất hiếm khi xuất hiện những thứ dơ bẩn.


Nhưng Vương Hoằng mời tôi tới đây chính là đề phòng những thứ không sạch sẽ đó. Nếu cậu ta đã trả tiền mời tôi, coi như giá cao thì chứng minh chuyện này không chỉ đơn giản là chính khí của thần tiên có thể ngăn chặn tà khí.




Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất



Sau khi suy nghĩ xong, tôi lại ngẩng đầu nhìn cái đầu quỷ đen thui kia, nhưng ánh mắt trêи đầu quỷ đã biến mất. Tôi dụi mắt rồi nhìn thật kỹ, nhưng mà con mắt trêи đầu quỷ đen kia thực sự không thấy!


“Rốt cuộc cô đã thấy gì vậy?” Phượng Tổ Thiên hỏi tôi.


Tôi lưỡng lự một lát, không xác định đó có phải là ảo giác của tôi hay không. Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói với Phượng Tố Thiên, hình như vừa rồi tôi thấy trêи đầu quỷ màu đen kia có con mắt đang nhìn tôi


“Mắt?” Phượng Tố Thiên nhìn về phía cái đầu quỷ đã cách chúng tôi rất xa, lại bảo với tôi là có thấy đâu, sau đó lại gần tôi, nói: “Bé Bạch, chẳng lẽ tối qua cô với Liễu Long Đình làm nhiều quá? Tối qua tôi ở ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng kêu của cô, kêu suốt mấy tiếng, có mệt không đấy?”


Trời đất, ban ngày ban mặt Phượng Tố Thiên lại nói chuyện này với tôi, nhất thời khiến tôi đỏ mặt, chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, nói nếu anh ta không nghe được thì sau này đừng ở nhà tôi nữa, đi nơi khác đi!


“Đừng đuổi tôi đi mà, cũng không phải là lần đầu tiên nghe, nếu muốn đi thì đã sớm đi rồi. Tôi nói các cô này, các cô còn trẻ, phải có giới hạn một chút, không thì dù Liễu Long Đình có mười cái thận cũng sẽ bị cô ép khô. Cô nhìn sắc mặt cậu ta hôm nay kìa, trắng bệch”


Tôi biết sáng nay Liễu Long Đình có vẻ không khỏe lắm, nhưng cũng không thể trách tôi được, đều tại Liễu Long Đình yêu cầu, tôi không đồng ý anh ấy còn giận tôi ấy chứ, tôi có thể làm sao đây? Tôi cũng rất tuyệt vọng mà! Nhưng lời nói của Phượng Tố Thiên thực sự khiến tôi suy xét tới thân thể của Liễu Long Đình. Mặc dù thứ tốt thì ngày nào cũng muốn dùng, nhưng cũng cần bảo dưỡng. Xem ra sau này tôi phải mua thêm mấy thứ để bồi bổ cho Liễu Long Đình, cũng không thể để sau này anh ấy càng ngày càng ốm yếu, còn tôi thì càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp.


Nơi chúng tôi đã hẹn trước là Miếu Thành Hoàng trong huyện, vị trí hơi hoang vu. Tuy nhiên vì hôm nay là hội chùa nên trước con đường xi măng trước Miếu Thành Hoàng được treo đầy hoa đăng và dù hoa, đủ người rao hàng, trông rất náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên tôi tham dự loại hội chùa này. Chúng tôi đỗ xử, sau đó Vương Hoằng tới đón chúng tôi, dẫn chúng tôi đi theo con đường đằng trước Miếu Thành Hoàng, vừa đi vừa giới thiệu đặc điểm của hội chùa này, nói họ vốn định khai phá làm khu du lịch, nhưng mấy năm nay mỗi năm hội chùa đều sẽ có vấn đề, cho nên chuyện này mới bị trì hoãn.


Mục đích tôi đến đây là để trông chừng hội chùa này. Nhưng thấy những món đồ nhỏ đủ kiểu dáng màu sắc bày bán ven đường, tôi nhất thời bị chúng thu hút, chuyện trao đổi với Vương Hoằng đều giao cho Liễu Long Đình. Tôi với Phượng Tố Thiên đi đằng sau Liễu Long Đình, Phượng Tố Thiên cũng như tôi, cảm thấy rất mới mẻ đối với nơi này. Nhưng đi được nửa chừng, có vẻ anh ta coi trọng thứ gì đó nên nói với tôi là tôi với Liễu Long Đình đi trước đi, anh ta mua đồ xong sẽ tới tìm chúng tôi.


Tôi gật đầu, kêu Phượng Tổ Thiên đừng đi quá xa. Sau khi anh ta rời đi, tôi bèn đi theo sau lưng Liễu Long Đình, khi thấy quán bán đồ chơi bằng kẹo, tôi bỗng muốn ăn kẹo, nhưng thấy trước quán bán đồ chơi bằng kẹo toàn là trẻ con thì tôi lại ngượng ngùng đến mua. Chẳng qua Liễu Long Đình đang trò chuyện với Vương Hoằng bỗng dưng ngừng lại trước quán bán đồ chơi bằng kẹo, rút một tờ tiền trong ví ra nói muốn mua một cây kẹo. Thấy Liễu Long Đình là đàn ông mà còn muốn ăn kẹo, tôi nhất thời giễu cợt anh ấy đúng là xuống từ núi Trường Bạch, chắc chắn trong núi Trường Bạch không có bán đồ chơi bằng kẹo đâu, cho nên anh ấy mới muốn ăn.


Liễu Long Đình cũng không để ý tôi giễu cợt, ông cụ bản đồ chơi bằng kẹo lấy một cái đẹp nhất đưa cho anh ấy, Liễu Long Đình lại không nhận mà nhìn tôi, nói với ông cụ: “Đưa cho cô ấy đi.”


Cho tôi ư? Đôi khi tôi phát hiện Liễu Long Đình quả thực là con giun trong bụng tôi, tôi nghĩ gì anh ấy cũng biết. Vốn dĩ vừa rồi tôi muốn mua mà không dám, Liễu Long Đình lại mua cho tôi, tôi đương nhiên rất vui, vì thế nhanh chóng tiếp nhận đồ chơi bằng kẹo, cắn một miếng, muốn ôm lấy cánh tay Liễu Long Đình.


“Ăn xong đừng bôi nước đường lên người tôi.” Liễu Long Đình ghét bỏ nói với tôi, nhưng cũng mặc cho tôi ôm cánh tay anh ấy. Lúc này, mặc dù Liễu Long Đình vẫn lạnh mặt với tôi, nhưng tôi lại thấy anh ấy rất đáng yêu, thế là giơ cây kẹo lên cho Liễu Long Đình ăn.


Liễu Long Đình không ăn, Vương Hoằng đứng bên cạnh thấy tôi với Liễu Long Đình như vậy thì nhất thời châm biếm: “Bạch Tô, tớ nghe bảo cậu kết hôn rồi mà, bây giờ kết hôn mà còn thân thiết với tiên gia như vậy hả?”


Đang vui vẻ mà Vương Hoằng lại nhắc tới chuyện ghê tởm này, chẳng những khiến tôi tức giận mà Liễu Long Đình cũng cau mày, ánh mắt có chút không vui, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài.


Sau khi tôi nhiều lần dây dưa, Liễu Long Đình không còn cách nào, bèn há miệng cắn một miếng lên cây kẹo đường mà tôi vừa cắn. Có lẽ chúng tôi có vẻ rất ân ái, Vương Hoằng phát hiện vừa rồi tôi với Liễu Long Đình đều tức giận nên lại nói nào là thực ra chúng tôi ở bên nhau rất xứng đôi, trai tài gái sắc… Tôi lười để ý tới Vương Hoằng. Có điều khi tôi cầm một cây kẹo đường trong tay, ôm cánh tay Liễu Long Đình hỏi anh ấy có ngon hay không thì


Phượng Tổ Thiên bỗng chạy tới từ đằng sau, vẻ mặt hớn hở, cầm hai que kẹo đường tạo hình một nam một nữ, săn sóc nói với tôi: “Cô xem tôi thương cô chưa nè.”


“Anh thương tôi cái gì?” Tôi hỏi Phượng Tổ Thiên.


“Đương nhiên là…” Khi Phượng Tổ Thiên phát hiện thấy tôi đang cầm một cây kẹo đường, hơn nữa đang ăn vui vẻ với Liễu Long Đình thì nhất thời xấu hổ, vì thế lấy lại cây kẹo đường đang muốn đưa cho tôi, nói không có gì.


“Vậy anh cho tôi một cây kẹo đường đi! Tôi muốn cho Liễu Long Đình!” Tôi muốn giật lấy kẹo đường trong tay Phượng Tổ Thiên. Phượng Tố Thiên lại nhét cả hai cây kẹo vào miệng mình, cười nói với tôi anh ta không cho tôi đấy. Thấy Phượng Tổ Thiên cười đáng khinh như vậy, tôi cũng lười phản ứng anh ta. Liễu Long Đình liếc nhìn Phượng Tổ Thiên, cũng không biết là cố ý diễn kịch cho Phượng Tố Thiên xem hay là thật sự thích, trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi: “Rất ngọt. Cho tôi thêm một miếng đi.”


Thấy Liễu Long Đình muốn ăn, tôi lại cười hì hì đút cho Liễu Long Đình, hai người chúng tôi mỗi người thay phiên nhau ăn một miếng. Vương Hoằng thấy tôi với Liễu Long Đình như vậy thì không tiếp tục nịnh bợ được nữa, nói với chúng tôi rằng vừa vừa phải phải thôi, khoe người yêu chết sớm, sau đó chỉ vào cửa Miếu Thành Hoàng đã được quét dọn sạch sẽ đằng trước, nói với tôi: “Lát nữa sau tám giờ, ngu thần (cho thần giải trí) sẽ bắt đầu. Sẽ có người nâng thần kiệu cùng người đóng vai thần đi ra từ nơi này, đi một vòng, khoảng hai tiếng sau sẽ trở về. Cậu cứ ngồi ở đây. Nhưng tớ có linh cảm hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, bởi vì sáng nay sát thần đã được tiễn đi trước, lát nữa chỗ này sẽ chỉ có chính thần xuất hiện, lễ chính cũng là chính thần. Có chính thần ở đây, mấy thứ kia không dám làm bậy.”


Tôi đương nhiên cũng hy vọng hôm nay bình an là được, ngồi ở đây một ngày không cần làm gì, còn có tiền thì tốt biết mấy. Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy bất vì con mắt kia, cứ như thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, mí mắt cứ giật liên tục.


Đến tám giờ mười lăm phút, tiếng loa và trống truyền ra từ Miếu Thành Hoàng. Chỉ thấy trong miếu khiêng một pho tượng Thần Thành Hoàng trước tiên. Nhưng khi Thần Thành Hoàng tới thì Phượng Tổ Thiên bỗng nói với tôi: “Thật kỳ quặc, Thần Thành Hoàng này lại là trống không!”


-----------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK