Mục lục
HOÀI THAI MÃNG XÀ (THAI RẮN / TRÁNH RA BẢO BẢO CỦA TA LÀ XÀ YÊU)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 239​






Ngân Hoa giáo chủ? Không phải sau khi chui từ trong bụng tôi ra đã bỏ đi rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện? Hơn nữa còn thừa dịp tôi lấy mất nguyên thần của Phượng Tố Thiên thì tìm tới Phượng Tố Thiên, cái người này sao không biết điều gì hết, uổng công tôi dưỡng dục cô ta lâu như vậy, cô ta lại lấy oán trả ơn.


Bây giờ Phượng Tố Thiên không hề có gì, cả nguyên thần lẫn thần lực, nếu có ai nhân lúc này tới truy sát, chắc chắn không thể trốn thoát!




Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất



Tôi vội vàng ra lệnh cho đám quỷ nhỏ khiêng thần liễn, tức tốc chạy về cứu Phượng Tố Thiên. Dù gì Phượng Tố Thiên cũng là chủ nhân của đám quỷ nhỏ này, khi chúng nghe được Phượng Tổ Thiên đang gặp chuyện không may, thì hoang mang lúng túng gấp gáp nâng thần liễn chạy trở về Hạ Đường Huyền!


Trong lúc vội vã, tôi chợt nhớ đến lời Cô Hoạch Điểu vừa nói là Ngân Hoa giáo chủ còn dẫn theo một tên đàn ông tay cầm gương tới truy sát Phượng Tố Thiên nữa, người đàn ông xài gương duy nhất mà tôi quen không phải chỉ có mỗi Hư thôi sao?”


Chẳng lẽ bây giờ Hư và Ngân Hoa giáo chủ đang ở cùng nhau?


Nhớ tới trước kia, khi Hư ra đi, từng nói sẽ quay lại giết Phượng Tố Thiên. Nhưng qua lâu như vậy rồi mà cậu ta vẫn chưa có hành động gì, nên tôi không thèm để ý chuyện này nữa. Ai ngờ đâu cậu ta không phải không muốn giết Phượng Tố Thiên, mà là đang chờ thời cơ. Bây giờ trong người Phượng Tố Thiên không có nguyên thần, đây chính là cơ hội tốt nhất để bọn họ giết Phượng Tố Thiên còn gì? Nếu Phượng Tố Thiên thật sự xảy ra chuyện, vậy tôi sẽ thật sự nợ Phượng Tố Thiên cả đời này mất.


Khi tôi còn đang sốt ruột muốn nhanh nhanh quay về, thì vô tình nhìn thấy Liễu Long Đình đứng ở đằng sau. Vốn định đổ hết trách nhiệm lên đầu anh ấy, nếu không phải anh ấy muốn làm Ngân Hoa giáo chủ sống lại, nếu không phải anh ấy cố tình tiếp cận làm quen tôi, sao tôi có thể thả Hư ra được. Nhưng khi tôi định quay sang trách cứ Liễu Long Đình, nhìn thấy gương mặt trấn định của Liễu Long Đình, thì bao nhiêu lời muốn nói lại không thể thốt ra, không biết phải nói cái gì đầu tiên. Cuối cùng chỉ có thể đối diện với Liễu Long Đình, nói một câu: “Liễu Long Đình, nếu Phượng Tố Thiên bị Ngân Hoa giáo chủ giết chết, anh đừng hòng sống tốt.”


Liễu Long Đình thấy tôi nói lời ác ý với anh ấy, không bỏ qua gương mặt sốt ruột của tôi, anh ấy hơi liếc mắt nhìn thoáng qua, nói: “Em đừng quá sốt ruột, bây giờ Phượng Tố Thiên đang ở trong địa bàn của mình, cho dù Phượng Tố Thiên biến về nguyên hình, dù bị Ngân Hoa giáo chủ và Hư truy sát, cũng sẽ không chết nhanh như vậy đâu.”


Liễu Long Đình luôn hoàn thành mọi chuyện một cách hoàn mỹ, nên dù bây giờ trong lòng tôi không ngừng trách mắng anh, nhưng khi nghe anh ấy nói vậy, quả thật tôi đã thả lỏng hơn, còn cầu xin lời anh ấy nói là đúng, làm ơn, Phượng Tổ Thiên đừng xảy ra chuyện gì nha.


Bởi vì đám quỷ nhỏ tăng tốc, nên khi chúng tôi về tới huyện Hạ Đường, cũng chỉ mới trôi qua hai mươi mấy phút. Tôi nhìn thấy Cô Hoạch Điểu bị thương nặng, cho rằng lúc này trong nhà Phượng Tố Thiên Long chắc chắn đang đánh nhau to rồi. Ngờ đâu, khi tôi vội vàng nhảy xuống thần liễn, gấp gáp chạy vào nhà Phượng Tố Thiên, thì thấy Phượng Tố Thiên đang ngồi trên sô pha, mà trước mặt anh ta là một cô gái có gương mặt giống tội y hệt, người ngồi bên cạnh cô gái, chính là Hư..


Cảnh tượng này khiến tôi tức khắc rơi vào mê mang, không phải bọn họ đang đánh nhau ầm ĩ hả? Sao bây giờ lại yên lặng ngồi đây? Hơn nữa nguyên thần của Phượng Tổ Thiên còn ở chỗ tôi mà, sao Phượng Tố Thiên có thể biến về hình người được vậy?


Trong lúc tôi còn đang tự hỏi, Cô Hoạch Điểu đã xông từ ngoài vào, thấy cảnh tượng hòa bình trong phòng, mặt của cậu ta cũng hiện lên vẻ mê mang giống tôi. Cậu ta quay đầu hỏi Phượng Tổ Thiên: “Bé phượng hoàng, sao các người lại ngồi đây, không phải hai người bọn họ tới để giết cậu sao?” Có lẽ Phượng Tố Thiên thấy Liễu Long Đình đang đứng cạnh tôi, nên hình như không muốn quay đầu nhìn tôi nữa. Anh ta vươn tay rót cho chúng tôi chén trà, sau đó nói với chúng tôi rằng, mấy người Ngân Hoa giáo chủ không có ý đó, nhiều năm trước bọn họ từng gặp nhau vài lần, cũng xem như bạn bè lâu năm, nên lần này chỉ muốn đến ôn lại chuyện xưa thôi. Dứt lời, anh ta vươn tay ra, như đang giải thích cho tôi hay: “Mãng Ngân Hoa truyền cho anh chút tinh nguyên, nên anh có thể biến về hình người”


Mà khi tôi và Phượng Tố Thiên nói chuyện với nhau, đôi mắt của Ngân Hoa giáo chủ từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi. Hiện giờ trên người cô ta đang mặc một bộ quần áo hiện đại, giống như phong cách gợi cảm của mấy nữ minh tinh vài thập niên trước ấy, một sườn xám bằng lụa đen để lộ dáng người nóng bỏng, trên tay mang một đôi găng bằng ren, môi tô son đỏ mọng, mải tóc dài được vấn cao, đôi mắt đánh phấn màu đỏ tươi, làn mi hơi khép, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt vừa đắc ý lại khinh thường. Vẻ giễu cợt trong đôi mắt đó còn nhiều hơn cả ánh mắt thần núi nhìn tôi, tựa như đang nhìn một kẻ thua cuộc dưới tay cô ta vậy.


Tuy tôi và cô ta có cùng một gương mặt, nhưng hai chúng tôi vẫn không giống nhau hoàn toàn. Tôi ăn ngũ cốc hoa màu nhân gian để lớn, nên người tôi dính đầy hơi thở chốn nhân gian, hơn nữa trong tôi cũng có da có thịt hơn cô ta. Cách ăn mặc và trang điểm của cô ta khiến người khác có cảm giác quá sắc sảo, không thể tới gần, còn tôi thì giống như những cô gái trẻ trung bình thường trên thế giới, dung mạo cũng thiên về phong cách dễ thương, tươi tắn, nói chung là không cùng loại hình với cô ta, nên nhìn chúng tôi lúc này không khác gì hai chị em song sinh cả.


“Đã lâu không gặp, Bạch Tô.” Ngân Hoa giáo chủ chủ động chào hỏi với tôi, lúc mở miệng chào tôi, cô ta hơi liếc đôi mắt sáng ngời được che đậy sau hàng lông mi dài, nhìn về phía Liễu Long Đình đang đứng cạnh tôi, đôi môi đỏ tươi khẽ nở nụ cười mỉm, hỏi thăm Liễu Long Đình: “Cậu chưa chết à?”


Liễu Long Đình thấy Ngân Hoa giáo chủ, thái độ lại lạnh nhạt hơn so với lúc cô ta còn trong bụng tôi. Anh ấy giương mắt nhìn Ngân Hoa giáo chủ, đáp lại một câu: “Nhờ sự ưu ái của giáo chủ, tôi bây giờ sống rất tốt.”


Tuy từng câu từng chữ của Liễu Long Đình đều toát lên sự khiêm tốn, nhưng giọng điệu của anh ấy lại không có chút gì là khiêm tốn cả, ngược lại còn cho người ta cảm giác lời nói này của Liễu Long Đình có ẩn ý gì đó.


Ngân Hoa giáo chủ nghe thấy Liễu Long Đình dùng giọng điệu hờ hững nói chuyện với cô ta như vậy, bèn mở miệng nói một câu, cũng không biết là muốn nói cho tôi hay là nói cho Phượng Tố Thiên nghe nữa: “Hừ, thật là một đôi si tình. Hai người yêu nhau cũng xứng đôi đó chứ. Chỉ là có mấy người, yên lành làm một vị thần cao quý thì không muốn, cứ phải cố gắng hết sức tranh giành, cuối cùng lại không bằng một con rắn thấp kém”


Nhưng tôi không quan tâm cô ta đang nói cho ai nghe, dù là ai cũng không thích nghe những lời như vậy, cho nên tôi thẳng thừng phản bác lại Ngân Hoa giáo chủ: “Cô đúng là không lễ phép chút nào, đây là cách cô nói chuyện với người mẹ đã sinh và nuôi dưỡng cô sao? Cô đã quên cô lớn lên trong bụng tôi như thế nào rồi à?”


Ngân Hoa giáo chủ liếc xéo tôi một cái, không thèm để lời tôi nói ở trong lòng, cũng không thèm để ý đến tôi nữa. Cô ta đứng dậy, nói lời từ biệt với Phượng Tố Thiên, sau đó ghé lên lưng Hư, Hư cõng cô ta trên lưng, lúc hai người đó đi tới cửa lớn thì biến mất.


Nhìn thấy Hư và Ngân Hoa giáo chủ biến mất, trong lòng tôi chỉ có suy nghĩ sao Hư có thể tìm thấy Ngân Hoa giáo chủ? Trước kia Hư từng nói qua, Hư chỉ để mắt tới những người cực kỳ cường đại, có thể trợ giúp cậu ta cướp lấy đế vị Cửu Trọng Thiên thôi mà, chẳng lẽ một Ngân Hoa giáo chủ còn lợi hại hơn cả tôi và thần núi sao?


Tôi hy vọng tốt nhất không phải thế, bởi vì nếu như vậy, tình cảnh của tôi và Phượng Tố Thiên có thể sẽ khá hung hiểm. Chẳng qua vừa nãy Phượng Tố Thiên nói với tôi trước kia anh ta và Ngân Hoa giáo chủ từng gặp nhau vài lần, nói như vậy, tôi nghĩ có lẽ Phượng Tố Thiên biết được nguyên nhân vì sao tôi và Ngân Hoa giáo chủ lại giống nhau như đúc.


Sau khi Ngân Hoa giáo chủ và Hư bỏ đi, tôi nhanh chân chạy về phía Phượng Tố Thiên, hơn nữa còn lấy nguyên thần trong cây sáo ra giao lại cho Phượng Tố Thiên.


Tâm tình Phượng Tố Thiên hình như không được tốt lắm, anh ta quay đầu nhìn hạt ngọc trên tay tôi, sau đó tựa như một đứa nhóc đang giận dỗi, không muốn cầm đồ của mình về. Nhưng nếu không nhận lại, mai này anh ta chỉ có thể sống trong hình thú, không thể tiếp tục biến thành dạng người, vì vậy anh ta mới miễn cưỡng nhận lấy, ngửa đầu giơ viên ngọc lên, nuốt tinh nguyên của mình vào người.


Tôi biết lý do tại sao bây giờ Phượng Tố Thiên không muốn nói chuyện với tôi, anh ta đang cảm thấy uất ức. Dù rằng người khuyên tôi đi cứu Liễu Long Đình là Phượng Tố Thiên, nhưng sau khi cứu về, thấy Liễu Long Đình ngồi ở vị trí bên cạnh tôi, thì anh ta lại cảm thấy hơi khó chịu, do đó, anh ta mới nói với tôi dẫn Liễu Long Đình đi kiếm gì ăn đi, anh ta mệt rồi, muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút.


Dứt lời anh ta bèn đứng dậy.


“TốThiên” Tôi gọi tên Phượng Tố Thiên, Phượng Tố Thiên qua đầu nhìn tôi, tôi mở miệng hỏi anh ta: “Trước kia anh và Ngân Hoa giáo chủ có quen nhau đúng chứ? Vậy anh có biết tại sao bộ dạng của em và cô ta lại giống nhau đến thế không?”


-----------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK