Chương 261
Nhìn thấy luồng khí đen trên người tôi, Phượng Tố Thiên hoảng hốt, cúi người ôm tôi vào lòng, hỏi tôi bị làm sao vậy?
Toàn thân tôi cứng đờ, gắng gượng nhìn cái thứ quỷ quái đang tản ra từ cơ thể mình. Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ tôi đã nhiễm dịch bệnh rồi, bởi vì khi tôi rời khỏi người Phượng Tố Thiên, móng vuốt của Dư Cương đã cấu xé lên người tôi rồi!
“Anh mau đi đi.” Tôi cố sức hét lên với Phượng Tố Thiên, mà Phượng Tố Thiên nhìn thấy luồng khí đen trên người tôi cũng lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy không những không đi mà ngược lại còn ôm tôi chặt hơn, nói với tôi rằng sẽ không đi đâu hết, dù tôi có chết thì anh cũng không bỏ tôi lại!
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Thứ khí độc của Dư Cương này chỉ có thể giải bằng thịt của chính nó mà thôi,nhưng sau khi cho bà nội ăn miếng thịt cuối cùng thì toàn bộ số thịt của Dư Cương đã tan thành mây khói rồi.
Tôi không biết liệu mình có chết không, nhưng chắc chắn có nhiễm bệnh dịch, không thể để lây bệnh cho Phượng Tố Thiên được. Anh ấy cứ khăng khăng không chịu đi như thế, tôi buộc phải mạnh mẽ ra hiệu bằng mắt, dùng chút sức lực còn lại bắt anh phải nhanh chóng rời đi!
Có lẽ thấy tôi tức giận nên Phượng Tố Thiên đành buông lỏng tay rồi đỡ tôi nằm xuống chiếc giường bà tôi vừa mới nằm.Nhưng bệnh viện này thậm chí còn không phải là bệnh viện chính quy, chúng tôi đang ở trên tầng cao nhất. Khi y tá theo dõi bên ngoài thấy bà nội đã khỏe lại, tôi bỗng lảo đảo ngã xuống. Tôi nghĩ dịch bệnh lại phát tác, sợ đến mức tay chân luống cuống, chạy nhanh xuống cầu thang. Mà khi Phượng Tố Thiên đi ra ngoài, bà nội đã quay lại. Chúng tôi đã rất vất vả mới cứu được bà về nên khi bà muốn vào thăm tôi, Phượng Tố Thiên phải nhanh chóng ngăn bà ở cửa, xin bà đừng bước vào. Còn anh thì đi tìm người có thể chữa trị dịch bệnh trên người tôi, nói xong vội quay người nhảy ra khỏi cửa sổ và biến mất trong tầm mắt của tôi.
Sau khi Phượng Tố Thiên rời đi, bà nội không làm theo những gì anh nói mà đi thẳng vào phòng tôi, ngồi trên mép giường đưa tay ra nắm lấy tay tôi và hỏi tôi sao lại thành ra thế này?
Vẻ mặt điềm tĩnh của bà nội khiến tôi bớt lo lắng, tôi muốn nói với bà đừng để ý tôi nữa và mau ra ngoài thôi, nhưng lúc này tôi đã bị luồng khí đen trên người quản riết lấy làm cho đầu óc cứ xoay mòng mòng rồi ngất đi vì kiệt sức.
Trong bóng tối, tôi không biết mình đã lịm đi bao lâu. Có thể là do Phượng Tố Thiên nói với tôi rằng Thí Thần Khúc của tôi vốn dùng để giết các vị thần. Trong lúc mê man, tôi dường như đã mơ thấy chính mình dùng sáo Phượng Minh thổi điệu Thí Thần Khúc, âm thanh của Thí Thần Khúc cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi, rồi tôi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, lẫn trong đó là những luồng tiên khí ngun ngụt. Mà tiếng hét đó phát ra cứ như là bị tấn công bởi Thí Thần Khúc của tôi vậy.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi chơi điệu Thí Thần Khúc này, nhưng tiếng gào thét trong mộng không phải của Dư Cương, chẳng lẽ là tôi nằm mơ thấy kiếp trước, kiếp trước thật sự tôi có dùng Thí Thần Khúc để giết thần sao?
Tôi nghĩ điều đó hơi bất khả thi. Dù sao nếu thần có phạm phải sai lầm thì bọn họ cũng có quy tắc trừng phạt của riêng mình chứ không cần mượn tay tôi đâu. Tiếng hét của các vị thần trong giấc mơ không phải của một hai người, mà là những tiếng la hét của một nhóm người tụ lại một chỗ, dường như có rất nhiều thần thánh đã bị Thí Thần Khúc của tội giết hại.
Chuyện này thật kỳ lạ. Trong giấc mơ, tôi không hiểu tại sao nên lại bất tỉnh. Sau khi khỏe hơn, tôi mở mắt ra. Lần này, tôi thấy ngoại trừ bà nội và Phương Tố Thiên, còn có một người tôi không ngờ tới, đó là chú Hoàng có vẻ ngoài từa tựa bà nội mà chúng tôi đã gặp trong buổi gây quỹ công cộng.
Chú Hoàng đối với tôi rất tốt nên khi ông ấy ngồi xuống giường hỏi thăm tôi, trong lòng tôi vô cùng mừng rỡ, nhưng tôi sợ dịch bệnh trên người có thể ảnh hưởng đến chú Hoàng nên đành liếc mắt ra hiệu cho Phượng Tố Thiên. Anh hiểu ý ngay lập tức phản ứng, đưa tay ra ngăn cản chú Hoàng, bảo chú Hoàng cách xa tôi một chút.
Chú Hoàng không bận tâm, ông ấy liếc nhìn toàn thân tôi nói rằng mình đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tình cờ lúc đăng ký nhìn thấy tên tôi, ghi là bị nhiễm dịch bệnh nên tiện đường đến thăm tôi. Nói đến đây, chú Hoàng đột nhiên nghiêm túc hỏi tôi: “Bạch Tô, cháu còn muốn sống không?”
Ông ấy đột nhiên hỏi tôi điều này, giống như mở ra một lối thoát cho cuộc sống từ túng ngột ngạt của tôi, đúng vậy, tôi còn muốn sống nữa không?
Tôi không muốn sống, tôi muốn chết. Nếu chết rồi thì sẽ không còn vướng bận, không còn lo lắng gì nữa. Ngay cả khi ý nghĩ về cái chết hiện lên trong đầu cũng thật thoải mái, giống như được nằm trên một chiếc giường lớn ấm áp vậy.
Nhưng lúc này khi tôi mở mắt ra, khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của bà nội, và vẻ mặt sầu não vì lo tôi mắc phải dịch bệnh của Phượng Tố Thiên, nếu tôi chết thì sau này họ biết sống sao đây?
Đọc truyện tại
[email protected] nh24 7.com nhé !
Tôi không thánh mẫu, cũng không phải loại người vô ơn. Tôi mang ơn họ, mà họ cũng không muốn tôi chết, nên dù có muốn chết cũng không thể chết được.
“Cháu không muốn nghĩ tới nó nữa.” Tôi đáp lại chú Hoàng, những lời này nói ra giống như xiềng xích trói buộc con người tôi, bắt tôi phải tiếp tục sống trong đau đớn.
“Thật ra vẫn có cách cứu cháu, nhưng hơi khó”
Phượng Tố Thiên nghe thấy chú Hoàng nói có cách cứu được tôi, anh ấy lập tức lấy lại tinh thần, cuống quýt hỏi chú Hoàng: “Chú Hoàng, chú có cách gì?”
“Dư Cương này quá mạnh, Tiểu Bạch bị nó cào làm cho dịch bệnh bùng phát ngay trong cơ thể con bé rồi phát tác ra bên ngoài, thứ duy nhất có thể chữa khỏi dịch bệnh do Dư Cương gây ra là thịt của chính nó. Hiện giờ Dư Cương đã chết, gần như không có thuốc giải cho bệnh này, nhưng có thể dùng Long Y thử xem.”
“Long Y?” Phương Tố Thiên và bà nội liếc mắt nhìn nhau, tôi nhìn chỗ khí đen bao phủ quanh mình, khí đen này giống như tử khí lưu lại, vẫn bám trên người tôi không dứt.
“Có phải là quần áo của Long Vương không?” Phượng Tố Thiên nói xong thì ngay lập tức bật dậy: “Tôi sẽ lấy về cho Tô Nhi”
Nhìn thấy Phượng Tố Thiên đang nóng lòng muốn đi ngay, chú Hoàng vội giữ anh lại rồi nói: “Cậu gấp gáp thế làm gì, nếu đúng là cần quần áo của Long Vương thì tốt rồi. Vấn đề là Long Y này không phải là quần áo.”
“Đó là gì vậy? Cái ông này cứ nói đi xem nào!” Bà nội khó chịu nói với chú Hoàng.
“Là da rắn, da rắn trắng ngàn năm” Cuối cùng chú Hoàng cũng nói ra cách duy nhất có thể cứu được tôi
Chỉ là khi chú Hoàng thấy chúng tôi bị cái thứ da rắn trắng ngàn năm này của ông ấy làm cho hoang mang ngơ ngẩn, ông mới giải thích cho chúng tôi: “Loài rắn này còn được gọi là rồng, da nó chính là một loại thần dược. Thuốc này có thể được bào chế để trị dịch bệnh, nhưng dịch bệnh trên cơ thể của Tiểu Bạch là do tiếp xúc trực tiếp với Dự Cương. Mà rắn trắng lại là vua của muôn loài rắn, vạn độc không suy chuyển, sau Một ngàn năm tu luyện cũng có thể sánh với khí độc của Dư Cương. Chỉ cần dùng da rắn xoa lên da nhiều lần là có thể tiêu tán hết khí độc trong cơ thể Tiểu Bạch, tuy nhiên loại rắn trắng này rất hiếm, bởi vì điều kiện trời phú nên việc luyện hóa thành thượng tiên vô cùng đơn giản. Nếu đã tu luyện hơn ngàn năm, trở thành thần tiên trên trời thì nào có ai chịu lột da cứu người, lột da một lần sẽ mất nửa cái mạng, nếu gặp hoàn cảnh bất lợi thì tính mạng của họ sẽ bị tổn hại rất nhiều. Vậy nên mới có nhiều con rắn bằng mọi giá phải tu luyện thành tiên chỉ để thoát khỏi nỗi đau khi bị lột da, ngay cả dưới trần gian thì không phải ai cũng có thể sẵn sàng liều mạng để cứu một người mà họ chưa từng gặp bao giờ.”
Những điều chú Hoàng nói thật sự quá khó khăn, tôi chỉ biết có ba con rắn trắng, một là Bạch Sinh mới tu luyện ba trăm năm, con còn lại là Kiều Nhi, tuổi tu luyện của Kiều Nhi còn chưa đến trăm năm, Nhưng thật ra lúc nãy khi chú Hoàng nói cần có da rắn trắng, tôi chợt nghĩ đến một người, đó là Liễu Long Đình.
Anh ta có bảy tám trăm năm tu luyện, chính là con rắn trắng có thời gian tu luyện gần với nghìn năm nhất.
Nhưng Liễu Long Đình sẽ không tự nhiên ra tay cứu tôi, mà tôi cũng không muốn nhờ vả anh ta làm gì.
Tôi thầm nghĩ nếu không được cứu thì mình chỉ còn nước chết thôi, nhưng Phượng Tố Thiên thấy tôi như vậy, ánh mắt anh nặng nề hỏi chú Hoàng: “Một con rắn trắng đã tu luyện tám trăm năm có được không? Hơn nữa còn là giáo chủ Tát Mãn giáo”
-----------------------