Chương 225
Tôi vừa mới bảo với tên đàn ông tới tìm tôi rằng Liễu Long Đình là tiện gia của tôi, bây giờ Liễu Long Đình lại nói tôi tới phòng anh ta ngay bằng cái giọng như đang ra lệnh. Vốn tôi không muốn tới, nhưng nếu không đi, tôi sợ sẽ khiến cho tên đàn ông này hiểu lầm là tôi đang khó chịu, muốn làm mình làm mẩy với tiên gia nhà mình, vì thế tôi đành miễn cưỡng đứng dậy, bước theo Liễu Long Đình vào phòng ngủ.
Liễu Long Đình sai tôi đóng cửa lại, còn anh ta thì ngồi xuống giường, xoay người lôi từ tủ đầu giường ra một cái rương bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo, sau đó gọi tôi qua.
Nhìn thấy hoa văn được chạm trổ trên cái rương, chắc là rất đắt tiền, điều này khiến tôi có chút tò mò không biết bên trong đựng cái gì? Bởi vì trước giờ tôi chưa từng thấy Liễu Long Đình có món đồ nào giống như vầy.
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Lúc Liễu Long Đình lấy cái rương ra, anh ta còn liếc mắt nhìn tôi một lần rồi mới đặt mấy ngón tay trắng nõn nà lên rương, mở phần khóa chìm của rương, nắp tương tự động bật ra, một cây sáo màu trắng sữa bằng ngọc được đặt ngay ngắn giữa rương.
Cây sáo này cực kỳ đẹp, thân sáo được chạm nổi hình phượng hoàng và mây báo điềm lành, bên cạnh đó còn có hoa văn mặt trời, mặt trăng trắng cùng tỏ, thoạt trông không phải vật tầm thường.
“Đây là sáo Phượng Minh, tạo thành từ thân cây trúc hai mươi ba nghìn năm tuổi trên thiên cung, có sức mạnh vô cùng lớn.
Hơn nữa nếu phối hợp với tiếng hót của phượng hoàng sẽ càng thêm uy lực, có thể trảm tiên diệt thần. Cái này tặng cho em, so với cái Cản Sơn Tiên mà Thần Núi đưa cho em thì thanh nhã hơn nhiều.”
Lúc Liễu Long Đình nói ra lời này, một tay của anh ấy nâng chiếc sáo được đặt trong rương lên đưa cho tôi.
Nói gì mà chế tác từ Chu Tử hai mươi ba nghìn năm tuổi, chất liệu này nhìn sao cũng không giống làm từ trúc nha, hơn nữa Liễu Long Đình mới tu luyện chưa tới nghìn năm, làm sao có được pháp khí lợi hại như vậy chứ?
Nhưng bề ngoài của cây sáo này đúng là đẹp thật, cho dù chỉ là hàng thủ công mỹ nghệ bình thường, thì mỗi cái tay nghề chạm trổ cùng với cách phối màu này thôi giá trị của nó cũng đã không rẻ rồi. Vì vậy tôi không mở miệng chê bai mà chỉ vươn tay nhận lấy cái rương từ tay Liễu Long Đình.
Khi tôi lấy sáo Phượng Minh từ trong rương ra lần nữa, chất liệu làm cây sáo này nhìn thoáng qua thì như ngọc, nhưng lại cực kỳ nhẹ, nếu gõ cây sáo vào rương sẽ nghe thấy tiếng cộp cộp như khi gõ vào cây trúc rỗng ruột, hơn nữa, lúc tôi nắm cây sáo trong tay, không hiểu sao một cảm giác vô cùng quen thuộc truyền từ cây sáo vào xương bàn tay, rồi truyền khắp cơ thể tôi vài lần, nhưng tôi lại nhớ rõ từng hoa văn trên cây sáo, tựa như tôi đã dùng nó từ rất lâu rồi.
Thấy tôi cầm cây sáo, Liễu Long Đình lấy lại cái rương trong tay tôi, đặt nó lên bàn, sau đó nói với tôi: “Em thử xem có thể thổi được nó không? Nếu thổi được vậy sẽ phóng xuất sức mạnh cực lớn.”
Chuyện này chắc là không được rồi. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng chạm vào sáo, sao biết phải chơi thế nào, tặng tôi một cây sáo mà tôi không biết xài, còn không bằng dùng cái Cản Sơn Tiên mà thần núi đưa cho rồi, cho dù tôi không biết xài nó, nhưng mà tùy tiện vung vài cái cũng có thể đánh người ta đó!
Nhưng nể tình cây sáo này rất đẹp, tôi bèn nghe lời Liễu Long Đình, học theo bộ dạng người khác thổi sáo trong TV, cẩn thận đè mấy cái lỗ trên cây sáo, sau đó dựng đứng cây sáo, để lên môi. Liễu Long Đình thấy cách thổi sáo của tôi không đúng, vì vậy anh ta đã nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ngồi lên đùi anh ta, dạy tôi rằng cây sáo này phải khi thổi phải để ngang, sau đó còn nắm lấy tay tôi, dạy tôi cách ấn lỗ sáo, nói cho tôi biết phải thổi thế nào.
Cái tên Liễu Long Đình lưu manh này, dạy thổi sáo thôi cũng phải ăn chút đậu hũ, bắt tôi ngồi lên đùi anh ta. Nếu không phải tôi cảm thấy cứ dây dưa mấy chuyện nhỏ này với anh ta sẽ làm giảm phong độ của tôi, tôi chắc chắn sẽ không thuận theo đâu.
Sau khi tôi đã biết cách thổi sáo, Liễu Long Đình bảo tôi thử thổi một bài xem. . .
Tôi vốn không ôm nhiều hy vọng mình sẽ thổi một bài ra trò, nhưng khi tôi ghé môi mình vào cạnh cây sáo, hơi thổi khí, tức khắc cây sáo trong tay tôi phát ra âm thanh du dương, hơn nữa mấy ngón tay đang đặt trên lỗ sáo như thể không chịu sự khống chế của đại não, chúng cứ tự ấn hoặc thả lỗ sáo như một thói quen vậy!
Chuyện gì đang xảy ra thế? Đúng là khó tin quá mà. Còn nữa lúc tôi thổi cây sáo này, từng làn mây mù màu trắng liên tục bay ra từ lỗ sáo, vì trong người tôi có tinh nguyên của Liễu Long Đình, nên tôi nhận ra làn khí này chính là pháp thuật, hơn nữa còn là pháp thuật nảy sinh khi thần tiên trên trời đánh nhau nữa, mà tôi thì lại chưa từng tu luyện pháp thuật gì cả.
Đọc truyện tại
[email protected] nh24 7.com nhé !
Sự thần kỳ của cây sáo đã che lấp thành kiến của tôi với Liễu Long Đình, vì vậy tôi ngừng thổi, hỏi Liễu Long Đình sao anh ấy có được cây sáo này?
Liễu Long Đình giơ tay lấy lại cây sáo trong tay tôi, tỉ mỉ nhìn ngắm từng hoa văn trên cây sáo, anh ấy trả lời: “Tôi cũng không biết cô ấy là ai, đó đã là chuyện cách đây mấy trăm năm rồi.”
Liễu Long Đình nói chuyện đúng là nực cười, người khác tặng cho anh ấy món quà quý giá như vậy, anh ấy lại không biết người đó là ai?
Nhưng mà người có thể tùy tiện lấy một cây sáo làm bằng cây trúc có tuổi thọ hơn hai mươi nghìn năm, ắt hẳn không phải người bình thường. dù có là Ngân Hoa giáo chủ, hay thần sông, thần núi, những người có chức vị cao nhất trong số người tôi quen, thì khi thấy cây sáo họ sẽ dùng nó làm vũ khí, xem nó như bảo vật, chứ không phải tùy tiện đem tặng cho Liễu Long Đình như vậy. Liễu Long Đình ở mấy trăm năm trước yếu ớt không khác gì Bạch Sinh bây giờ, làm sao có vị đại thần nào vô duyên cô cứ tặng cây sáo này cho anh ấy chứ?
Thí dụ chủ nhân trước của cây sáo này là Phượng Tố Thiên của kiếp trước, chuyện Phượng Tố Thiên sở hữu một cây sáo có niên kỷ hơn hai mươi nghìn năm, nghe thì rất tương xứng với thân phận của anh ta. Dù gì kiếp trước anh ta cứ tàn tàn mà lại được phong làm thần, quyền lợi này không phải vị thần nào cũng có. Vậy chủ nhân trước của cây sáo này, tôi đoán chức vị của cô ta ắt hẳn không hề thua kém Phượng Tố Thiên, có khi còn cao hơn anh ta nữa.
“Vậy người tặng anh cây sáo là nam hay là nữ?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Khi nghe tôi hỏi câu này, Liễu Long Đình ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt tôi, sau đó bình tĩnh nói một câu: “Là nữ”.
Chuyện này đúng là khó lường, mấy trăm năm trước đã có một nữ thần lợi hại như vậy tặng quà cho Liễu Long Đình, vậy giờ tôi với Liễu Long Đình quen nhau đúng là thiệt thòi cho anh ấy rồi. Nhưng nếu Liễu Long Đình đã đưa một cây sáo quý giá như vậy cho tôi, tôi cũng không tiện oán giận anh ấy, vì thế chỉ có thể nói lời khách sao: “Nếu tôi nhận lấy cây sáo này, vậy anh lấy gì làm vũ khí đây?”
Liễu Long Đình nhanh chóng tỏ vẻ không có gì quan trọng, nở nụ cười với tôi: “Tôi không thể thổi ra tiếng được.”
Điều này là không thể nào, cả tôi cũng có thể thổi vang cây sao này, sao anh ấy lại là không thổi ra tiếng cơ chứ? Vì thế tôi đặt cây sáo lên sát miệng Liễu Long Đình, ý bảo anh ta thử xem.
Liễu Long Đình biết rõ mình thổi không ra tiếng, nhưng vẫn thuận theo ý tôi, động tác, tư thế của anh ta y hệt tôi, nhưng lại thật sự không thể thổi ra tiếng. Tôi nhận lại cây sáo, đặt lên miệng thổi thử vài hơi, có tiếng phát ra mà, hơn nữa tiếng sáo còn cực kỳ to, như thể tiếng phượng hoàng hót vang vậy.
“Sáo Phượng Minh đã tặng cho em rồi, yêu cầu lần này, em và Bạch Sinh tự mình giải quyết đi.”
Vốn tôi còn cho rằng chỉ cần tôi tiếp nhận yêu cầu này, nhất định Liễu Long Đình sẽ đi cùng tôi. Dù sao theo như thái độ bây giờ của anh ta với tôi, có thể thấy anh ta không muốn tôi chết. Nhưng không ngờ Liễu Long Đình tặng cây sáo cho tôi là vì muốn để tôi đi một mình. Trước giờ đã quen với việc có anh ta bên cạnh, hiện tại khi anh ta đột nhiên rời khỏi, tôi bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt, bên cạnh đó Bạch Sinh chỉ mới tu luyện được ba trăm năm thôi, nếu gặp phải chuyện lớn gì, chắc chắn tôi và cậu ta sẽ không trốn thoát được.
Nhưng bây giờ tôi không thể mặt dày cầu xin Liễu Long Đình đi chung với tôi được, vì vậy khi anh ấy nói sẽ không đi cùng, tôi lập tức đứng dậy khỏi đùi anh ấy, tỏ vẻ phải tạm biệt rồi, Liễu Long Đình ngồi ở phía sau bất chợt hỏi tôi: “Bạch Tô, em có từng nằm mơ thấy thiên cung hay là một vị tiên nào khác không?”
Tôi không rõ ý anh ta là gì, vì vậy tôi nói với anh ta là không mơ thấy anh ta là phải cảm tạ trời đất rồi, chứ đừng nói gì mơ thấy vị tiên nào khác.
Sau khi nói mấy lời này với Liễu Long Đình, tôi không thèm để ý tới anh ta nữa. Lúc quay lại sảnh lớn thì thấy Bạch Sinh đã hiện thân cũng đã nghe người đàn ông trung niên kia kể xong mọi chuyện. Bạch Sinh nhìn thấy tôi bước ra từ phòng ngủ, bèn bẩm báo với tôi rằng đứa con của người đàn ông trung học niên này từ khi du học nước Anh trở về thì cứ sinh bệnh ở nhà hoài, dù đã mời rất nhiều bác sĩ tới khám nhưng vẫn không trị khỏi. Hơn nữa có một con mắt thường xuyên xuất hiện trên người con ông ta, ông ta cũng không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết con ông ta đã bị tà vật quấn thân, nên hy vọng chúng tôi có thể tới nhìn con ông một lần thử.
Tôi nhìn về phía Bạch Sinh bằng ánh mắt xấu hổ, mới nãy đầu óc quá hồ đồ, không ngờ tới chuyện Liễu Long Đình sẽ yên tâm để tôi và Bạch Sinh tự đi với nhau, nên mới đồng ý Bạch Sinh, giờ mà đổi ý thì cũng không tốt. Tôi lại một lần nữa liếc nhìn cây sáo Phượng Minh trong tay, não thì nghĩ tới chuyện xấu nhất có thể xảy ra, miệng nói với người đàn ông trung niên: “Vậy cứ dẫn tôi qua nhà ông kiểm tra trước đã.”.
-----------------------