Chương 210
Thấy Phượng Tố Thiên tuyên thệ như thế, tôi hơi an tâm một chút. Dù sao thì thần tiên khác với người thường chúng ta, thần tiên đã thề thì có uy tín tuyệt đối, nói cái gì ? chính là cái đó. Buổi tối tôi ra ngoài chơi với Phượng Tố Thiên, lúc về, Phượng Tố Thiên đưa tôi về phòng, để tôi ngủ sớm chút
Cơ mà Phượng Tố Thiên đúng là có tâm thật, bố trí phòng tội y như khuê phòng của thiếu nữ thời xưa, còn có cả ảnh tôi. Chắc từ lúc bàn được với
Con chim chín đầu kia, chính cái con Cô Hoạch Điểu kia, bị Phượng Tố Thiên nhốt dưới tầng. Đến tối, không biết có phải nó ngủ rồi không, khò khè khò khè, một đầu ngủ thì vẫn ổn nhưng chín cái đầu cùng khò khè một lúc làm tôi nằm trên giường lăn đi lộn lại không ngủ được.
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Cả buổi tối, tiếng ngáy kia vẫn ồn ào cả buổi, hơn nữa lúc chiều, Phượng Tố Thiên, cho tôi uống thuốc, bụng thấy hơi trướng, nên dậy đi vệ sinh. vào hangtruyen.com để đọc truyện ủng hộ kinh phí admin mở khóa chương truyện mới ạ
Trong phòng tôi có phòng vệ sinh, có lẽ do tôi mệt quá, còn bị tiếng ngáy kia ảnh hưởng nên mơ mơ màng màng, lúc rời giường, không có mở mắt, tay mở cửa rồi đóng lại. Lúc mà tôi ngửi thấy mùi hoa mai ấm áp bao quanh, trong đầu liên tưởng tới mùi trên người Phượng Tố Thiên. Tôi mở mắt thì thấy, không biết sao, lại đi đến phòng Phương Tố Thiên.
Tôi thấy bản thân cũng lạ ghê, nhưng Phượng Tố Thiên cũng chưa ngủ, mặc áo dài ngủ, bật đèn bàn ngồi đọc sách, thấy tôi mở cửa vào phòng anh ta, liền tò mò, hỏi tôi sao còn chưa ngủ?
“Phòng tôi ồn quá, tôi dậy đi vệ sinh, là không biết thế nào, lại đi sang phòng anh thế này” Tôi nói với Phượng Tổ Thiên.
Phượng Tố Thiên thấy tôi bảo phòng tôi ồn quá, thế là đi về phía tôi. Phòng tôi ở đối diện là phòng Phượng Tố Thiên, lúc anh ta đến bên cạnh tôi thì đúng là có nghe thấy tiếng chim ngáy ngủ. Thế nên anh ta bảo tôi chờ một lát, anh ta chuyển Cô Hoạch Điểu đi xa một chút.
Bây giờ cũng gần sáng, tôi cản Phượng Tố Thiên bảo anh ta không cần đi đâu, bây giờ cũng muộn quá rồi, tôi ngủ tạm mấy tiếng, mai nói sau.
“Không thì cô ngủ ở phòng tôi đi, ở đây không nghe thấy. Hơn nữa tấu chương còn nhiều cái chưa phê xong, chắc cũng chẳng được ngủ, cô ngủ trên giường tôi đi.”
Tôi nhìn giường của Phượng Tố Thiên, vừa to vừa êm, mặt khác phòng này cũng im ắng hơn nhiều.
Từ lúc quen Phượng Tố Thiên đến giờ, giống như thân quen từ trước. Tôi hiểu tính anh ta như cách anh ta hiểu tính tôi. Ở chung không phải không được. Mà ban đầu tôi tận lực tránh né Phượng Tổ Thiên cũng vì lời của Liễu Long Đình, mà giờ quan hệ của tôi với Liễu Long Đình cũng chả tốt đẹp gì nữa, tôi chẳng thèm để tâm đến Liễu Long Đình nói gì nữa. Nói được với Phượng Tố Thiên xong, quay người vào phòng vệ sinh trong phòng anh ta, rồi cởi dép lê, lăn lên giường anh ta. Dù sao cũng thức quá nửa đêm, tôi đắp chăn, chúc Phượng Tố Thiên ngủ ngon, xong ngủ.
Phòng Phượng Tố Thiên không nóng không lạnh, giường nằm thoải mái, không biết sao con chim của anh ta không ngủ trên cái giường chim làm gì. Nhưng lúc tôi ngủ khá sâu, bỗng dưng mở mắt, mà lúc đó, tôi lại thấy Phượng Tố Thiên không biết từ lúc nào đã dịch ghế về gần bên giường, trong tay cầm sách, đang nhìn tôi.
Anh ta thấy tôi bỗng dưng mở mắt, sắc mặt hơi khẩn trương, nhưng vẫn hỏi sao tôi đã dậy rồi?
Tôi cũng chả biết sao mình tỉnh? Nhưng khi nói tôi nói câu không giống những câu tôi thường nói, tôi liền nhận ra, đây là bị Ngân Hoa nhập mất rồi! “Bởi vì anh cứ nhìn tôi như thế, tôi không ngủ được.”
Chắc là bị tôi nói thế nên có chút xấu hổ, nhưng Phượng Tố Thiên vẫn thừa nhận: “Vì mấy ngày nay cô cứ ngây ngốc, tôi nghĩ nên trông coi cô chút ít, được rồi, cô không muốn tôi nhìn cô, thì tôi sẽ không nhìn cô, miễn cho cô lại mắng tôi.”
Phượng Tố Thiên nói thế, đứng dậy đi, tôi lập tức rời giường, chân trần bước trên sàn nhà, ôm lưng Phượng Tố Thiên, hỏi nhỏ: “Tố Thiên, anh yêu em à?”
Đọc truyện tại
[email protected] nh24 7.com nhé !
Bên ngoài trời vẫn tối, yên tĩnh, ánh trăng đầy đặn soi chiếu qua khe hở của rèm cửa mềm mại, trong phòng có ánh trăng lấp ló, lãng mạn làm sao.
Lãng mạn kiểu này làm tôi hít thở không thông, Ngân Hoa giáo chủ bây giờ đang khống chế cơ thể tôi, nói với Phượng Tố Thiên mấy lời thế này, cô ta dùng cơ thể tôi có làm thế này chẳng khác nào đang chơi với lửa. Nhưng bây giờ trong phút chốc cơ thể tôi, tôi cũng chẳng thoát khỏi sự khống chế của Ngân Hoa giáo chủ, chỉ đành để cô ta làm xằng làm bậy. Nghĩ đến Phượng Tố Thiên từng thề là sẽ không động vào tôi nữa, tôi cũng an tâm không ít.
“Sao tự nhiên lại hỏi tôi như thế? Không sợ Liễu Long Đình mắng cô à?” Phượng Tố Thiên không có quay qua ôm lại tôi, mà lại hỏi thế. Dù sao thì trước nay tôi đều lấy Liễu Long Đình làm chính, giờ bỗng nhiên hỏi anh ta như thế này, đúng là có chút không quen.
“Anh ta không tốt với em, em không muốn ở bên anh ta nữa, hai chúng ta không phải rất tốt sao?” Ngân Hoa giáo chủ lại hỏi Phượng Tố Thiên.
Phượng Tố Thiên nghe thấy thế, im lặng cúi đầu, ánh mắt không thể tin nhìn tôi: “Nửa đêm rồi cô còn mê sảng cái gì đấy?”
Nhìn bộ dáng Phượng Tố Thiên coi như vẫn còn giữ lý trí, tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Dù sao tôi cũng tin tưởng Phượng Tố Thiên, nói sao thì anh ta cũng coi như là hiểu tôi, không có khả năng không hiểu tôii đối với anh ta chỉ có tình cảm bạn bè, hơn nữa anh ta không phải loại người biết rõ không có khả năng còn có cưỡng cầu. Nước cờ lần này của Ngân Hoa giáo chủ, xem như là đi nhầm rồi.
Vì bây giờ tôi không thoát được khống chế của Ngân Hoa giáo chủ, nên cũng lười giãy. Dù sao thì ban ngày tôi cũng vứt hết mặt mũi đề nghị Phượng Tố Thiên đừng có động vào tôi, bản thân anh ta sẽ đúng mực. Chỉ cần anh ta không động vào tôi, dù Ngân Hoa giáo chủ có muốn tinh khí của Phượng Tố Thiên ra sao, tôi cũng chẳng còn cách nào.
“Anh làm em mê sảng, chẳng lẽ không thích nghe em nói mê sao? Em biết là anh đang trộm vui trong lòng, bây giờ em muốn yêu anh, để nguyên cho em yêu thương anh nào?”
Nói đến đây, tôi chầm chầm đẩy Phượng Tố Thiên lên ghế, đứng trước đầu gối anh ta, quay người, hôn một lượt lên mặt anh ta. Nhìn ánh mắt Phượng Tố Thiên nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt anh ta có bối rối, có kháng cự, cũng có chút vui vẻ nhộn nhạo, kiểu gì cũng có. Miệng gọi tên tôi, nói là không thể như thế, nhưng anh ta lại không đẩy tay tôi ra. Tôi nhìn vào mắt anh ta một lúc lâu, sau đó hôn xuống cổ Phượng Tốn Thiên.
Da thịt Phượng Tổ Thiên nhẫn nhụi non mịn, đến khi tôi cắn nhẹ từng chút từng chút một đến chỗ hầu kết, giọng Phượng Tố Thiên đã hơi run run, giống như cố gắng lắm rồi, đẩy vai tôi, cúi đầu bảo tôi vẫn là nên đi ra đi, ban ngày anh ta đã thề sẽ không động vào tôi rồi.
“Tại sao Liễu Long Đình có thể động vào em còn anh thì không hả? Anh ta không tốt với em, anh không đau lòng em một chút nào sao?”vào hangtruyen.com để đọc truyện ủng hộ kinh phí admin mở khóa chương truyện mới ạ
Ngân Hoa giáo chủ quả đúng là không biết xấu hổ, lời thế này cũng nói ra được. Cơ mà giờ nhìn thấy Phượng Tố Thiên nghe đến tên Liễu Long Đình có chút dao động, tôi cũng khẩn trương theo, Phượng Tố Thiên chắc sẽ không mắc mưu đâu!
“Đau lòng, đương nhiên là đau lòng, nhưng thân phận của chúng ta.” Phượng Tố Thiên nói đến đây, không nói tiếp nữa, thấy Ngân Hoa giáo chủ giả bộ tủi thân, ánh mắt Phượng Tố Thiên nhìn tôi đều là tan nát cõi lòng. Bỗng nhiên giống như là trong tâm khảm tìm thấy lối ra, đột nhiên ôm mặt tôi, hung hăng hôn xuống.
Giống như kẻ sắp chết đói gặp đồ ăn, lại lang thôn hổ yết. Hoá ra định lực của Phượng Tố Thiên yếu đến độ này, tôi hận không mắng anh ta một trận. Phượng Tố Thiên lúc này không biết nghĩ đến cái gì, đang hôn tôi thì nghĩ đến chuyện tôi đang đi chân trần trên sàn, dưới ánh trăng tà. Anh ta không hôn nữa, giọng khàn khàn nói: “Sàn nhà lạnh lắm, anh ôm em lên giường nhé”
Lên giường cái là Phượng Tố Thiên anh ta xong đời, không riêng anh ta mà cả tôi cũng xong đời theo. Tôi không muốn phát sinh loại quan hệ này với Phượng Tố Thiên. Phượng Tố Thiên bế tôi lên giường, lòng bàn chân lại để trong lòng anh ta, rướn lên hôn môi tôi. Không biết lúc đó tôi lấy đâu ra khí lực, phá tan khống chế của Ngân Hoa giáo chủ, miệng niệm binh quyết gọi Liễu Long Đình đến cứu, quan hệ của tôi với anh ta bây giờ còn chưa bị giải trừ, anh ta vẫn còn nghĩa vụ phải cứu tôi.
-----------------------