Mặc dù đi núi Trường Bạch hay là động Hoa Tư cũng là cùng một cái phương hướng, nhưng nếu như hai nơi đều đi, ở giữa cũng phải vòng vèo qua mấy con đường. Anh ấy suy nghĩ một hồi, lập tức lắc đầu bảo tôi kêu Phượng Tố Thiên ra. Bây giờ động thần của động Hoa Tư cũng đã vây khốn U Quân được một khoảng thời gian rồi, chúng tôi cứ đi thẳng qua đó nhìn xem kết quả là gì.
Tôi nghe anh ấy phân phó xong, gật đầu, cúi đầu niệm vài câu thần chú di chuyển để cho Phượng Tố Thiên đi núi Kỳ Bàn, sau đó chúng tôi sẽ đến. Bây giờ đã có Liễu Long Đình hỗ trợ, tôi cũng yên tâm hơn rất nhiều, ít nhất bản thân tôi cũng không biết nên dùng lo lắng vào việc gì. Anh ấy biết nhiều hơn tôi, chỉ cần anh ấy nói thế nào, tôi đều làm theo thế ấy.
Lúc chúng tôi đến cửa khẩu của núi Kỳ Bàn, Phượng Tố Thiên cũng đã biến thành một con phượng hoàng to lớn tới nghênh đón thần liễn của chúng tôi. Chúng tôi cùng nhau dừng lại ở một chỗ trước cửa động Hoa Tư, Liễu Long Đình từ bên trong thần liễn đi ra, thoáng nhìn vào trong cái cửa động lớn, quay đầu lại nói với tôi: “U Quân vẫn còn đang ở trong động, nhưng mà hắn ta và động thần đã sắp sửa đánh nhau xong rồi. Bạch Tô, em và Phượng Tố Thiên ở chỗ này chờ, anh vào bên trong động xem tình huống thế nào.”
Anh ấy muốn vào trong động một mình, tôi đương nhiên là có chút không yên lòng, thể là tôi lập tức nói với anh ấy, nếu không thì tôi và anh ấy cùng nhau đi xuống đi, tôi sợ anh ấy sẽ gặp nguy hiểm gì đó.
Nhưng mà anh ấy lại từ chối tôi, mỉm cười nói với tôi: “Anh thì có thể gặp phải nguy hiểm gì được, em cứ ở chỗ này chờ anh là được rồi.”
Pháp lực của Liễu Long Đình mạnh mẽ hơn tôi, anh ấy sắp xếp cho tôi ở chỗ này chờ anh ấy, đoán chừng cũng không muốn tôi theo anh ấy vào bên trong động, như thể sẽ làm cho anh ấy mất tập trung. Vì thế tôi lập tức nhắc nhở anh ấy, bảo anh ấy lúc đi xuống đó phải cẩn thận một chút, nếu như có chỗ nào không thích hợp thì phải nhanh chóng trở về.
Bây giờ tôi đang sợ sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra với Liễu Long Đình, bây giờ anh ấy chính là trụ của tôi, nếu như anh ấy gặp phải vấn đề, một mình tôi hầu như cũng không làm nên trò trống gì được.
Hiện tại anh ấy thấy tôi quan tâm anh ấy như vậy, lập tức hạ mình đi xuống trước, cũng gật đầu với tôi, sau đó thả người nhảy xuống động Hoa Tư.
Tôi nhìn thấy Liễu Long Đình biến mất ở cửa động, Phượng Tố Thiên đang đứng ở bên cạnh của tôi, thấy tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bên trong động, lập tức nói với tôi: “Được rồi được rồi, mau kiềm chế hai tròng mắt của ngài lại đi, ngay cả chúng ta đi vào cũng sẽ không có chuyện gì, chứ đừng nói chi là Liễu Long Đình. Với lại ngài nói ngài đã thuyết phục được Liễu Long Đình, để cho anh ấy cùng nhau đối phó Bàn Cổ Oán Linh chung với chúng ta rồi đúng không?”
Tôi quay đầu lại, ngước mắt nhìn Phượng Tố Thiên, lúc này anh ta nghiễm nhiên chính là dáng vẻ cung cách ăn mặc của thiếu niên trẻ tuổi ở nhân gian, trên người mặc áo bành tô, một mái tóc ngắn được chăm sóc tỉ mỉ, từng sợi tóc bạc trắng tinh. Có điều gương mặt tươi đẹp quý khí này của anh ta vẫn đang tức giận, kết hợp mái tóc bạc trên đầu ngược lại nhìn rất cao cấp.
“Đúng vậy, nếu như chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta mà nói thì quá khó để thực hiện. Bây giờ chúng ta ngay cả linh khí Bàn Cổ ở chỗ đó cũng không biết, Phù Kinh Dương đã bị giết chết, trước khi chờ hắn ta đến đối phó chúng ta, chúng ta phải chủ động xuất kích đối phó hắn ta trước.”
“Nói thì đúng là nói như vậy.” Phượng Tố Thiên trả lời tôi: “Chỉ là Liễu Long Đình này đồng ý cũng quá nhanh. Hai ngày trước các người còn sống chết giận dỗi, chỉ mới qua một buổi tối hôm qua, lập tức giống như con nít trở mặt, nói đồng ý là đồng ý, chẳng lẽ ngài không cảm thấy như vậy rất đường đột hay sao?”
Tôi thật sự là luôn tâm niệm, hy vọng Liễu Long Đình có thể giúp tôi. Anh ấy đồng ý, tôi đương nhiên là vui vẻ, tự nhiên cũng không nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ có Phượng Tố Thiên nhắc nhở tôi như thế, tôi xác thực cũng cảm thấy việc anh ấy đồng ý với tôi dường như cũng có chút quá mức sảng khoái. Dù sao cũng là vận mệnh giữa hai chúng tôi, dưới tình huống anh ấy hầu như đang kiên trì, sau khi tôi nói chuyện với anh ấy một phen, anh ấy đột nhiên lại đồng ý.
Có điều anh ấy đồng ý với chúng tôi cũng đã là việc rất hiếm thấy rồi, tôi lập tức nói với Phượng Tố Thiên rằng anh ta quản nhiều như thể làm cái gì, anh ấy đã đáp ứng rồi, dù sao vẫn sẽ tốt hơn so với lúc không đáp ứng, chỉ cần anh ấy chịu giúp đỡ cho cái tam giới này, đối phó với Bàn Cổ Oán Linh, những thứ khác đều là dễ nói.
Phượng Tố Thiên thấy tôi không có nghe lời anh ta nói, anh ta cũng cảm thấy không hề gì, nhân lúc Liễu Long Đình không có ở đây, anh ta lập tức từ phía sau ôm lấy tôi, gác đầu lên trên vai của tôi, có chút làm nũng theo tôi nói: “Chỉ cần ngài không quan tâm mà nói, tôi cũng không quan tâm, ngài ở đâu thì tôi ở đó!”
Nói xong anh ta còn làm ra vẻ mặt hưởng thụ, ôm eo của tôi, giống như đứa bé không ngừng lắc lắc thân thể tôi.
Mặc dù Liễu Long Đình không có ở đây, nhưng mà Phượng Tố Thiên mang dáng vẻ đàn ông cao to như thế, lại còn làm ra động tác thân mật với tôi như vậy, tôi đương nhiên là vội vàng đẩy anh ta ra. Bây giờ hoàn toàn khác so với lúc trước, lúc trước khi còn ở trên trời, Phượng Tố Thiên là sủng vật của tôi, tôi đối với sự thân thiết của anh ta quả thật cũng cảm thấy có chút thân mật. Nhưng mà bây giờ nếu như để cho Liễu Long Đình thấy được mà nói, tôi lại có cảm giác giống như bản thân đang ăn vụng, giờ đang là thời kỳ mấu chốt, tôi cũng không muốn bị anh ấy bắt được cái nhược điểm gì.
Sau khi Phượng Tố Thiên bị tôi đẩy ra, đang muốn thay đổi biện pháp lại đòi tôi yêu thương, anh ta đang định xông tới dán lên người tôi. Lúc này bỗng dưng lại có một hồi khí tức cường đại bất thình lình từ trong động lao về phía chúng tôi. Khi mà khí tức này lao tới bên ngoài động, phản ứng đầu tiên của tôi chính là U Quân!
Trong nháy mắt, toàn bộ dây thần kinh trên người của tôi căng chặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa động xem xét. Nhưng mà điều khiến cho tôi không tưởng tượng được chính là, sau khi tôi tập trung nhìn vào cửa động, chỉ thấy một người từ trong cửa động bước ra, chính là Tiên Lăng!
Lúc này trên thân thể Tiên Lăng toàn bộ đều là vết thương, máu tươi không ngừng từ trong cơ thể cô bé trào ra, nhuộm đỏ y phục trên người cô bé. Mặc dù tôi cũng không có quá nhiều hảo cảm với Tiên Lăng, nhưng dù sao cô bé cũng là người của Phù Kinh Dương. Phù Kinh Dương vì thiên hạ này mà chết, tôi đương nhiên cũng không thể lạnh nhạt với cô bé. Thế là trong lúc Tiên Lăng lảo đảo nghiêng ngả đi ra, tôi vội vã gọi Phượng Tố Thiên lại, chúng tôi cùng nhau đi tới đỡ cô bé.
Tiên Lăng vừa nhìn thấy chúng tôi, trong nháy mắt lập tức xiêu vẹo ngã về phía mặt đất ở cửa động. Tôi vội vàng đỡ cô bé vào trong ngực của mình, hỏi cô bé sao rồi?
“U Quân hút tinh khí của chủ nhân tôi, tôi đánh không lại hắn ta. Bây giờ hắn ta vẫn còn đang ở trong động, tôi phải liều mạng mới trốn thoát được.”
Tôi nhìn đến dáng vẻ hơi thở mong manh này của Tiên Lăng, thật sự muốn mắng cô bé làm chuyện dại dột, một thân một mình thì đi tìm U Quân để làm cái gì? Nhưng mà nghĩ đến cũng là do tôi và Liễu Long Đình không có đáp ứng yêu cầu của cô bé, cho nên tôi lập tức ôm cô bé tới bên dưới một gốc cây ở trước cửa động, để cho cô bé dựa vào thân cây, bảo Phượng Tố Thiên trước tiên đi tìm cho cô bé một chút nước. Tôi nhìn dáng vẻ này của Tiên Lăng, nếu như lại không cứu cô bé, đoán chừng cô bé cũng sẽ như thế chết theo Phù Kinh Dương.
Phượng Tố Thiên có chút không yên tâm để cho tôi một mình ở lại chỗ này, nhưng mà nhìn thấy thương thế của Tiên Lăng, lập tức nhanh chóng biến thành một con phượng hoàng bay đi tìm nước. Mà tôi thì lại nhanh chóng truyền một ít tinh khí vào trong thân thể của Tiên Lăng, bây giờ Liễu Long Đình vẫn còn chưa đi ra khỏi động, hiện tại chúng tôi cũng chỉ có thể ở lại đây chờ anh ấy quay về, đưa chúng tôi về nhà rồi tính sau.
Lúc mà tôi truyền tinh khí cho Tiên Lăng, ánh mắt của cô bé cứ liên tục nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi bắt gặp ánh mắt kỳ quái của cô bé cứ liên tục chăm chú nhìn. Ánh mắt này của cô bé khiến cho tôi có chút không được thoải mái, vậy cho nên tôi lập tức hỏi cô bé một câu, tại sao lại nhìn tôi chằm chằm như một bà cụ vậy chứ, chẳng lẽ trên mặt của tôi nở hoa hay sao?
“Có phải chị và Liễu Long Đình đã chuẩn bị xong, muốn cùng nhau đối phó với U Quân và Bàn Cổ Oán Linh hay không?”
Mặc dù lúc này Tiên Lăng đang ở trước mặt của tôi, hơn nữa tôi cũng biết tôi và cô bé hiện tại đúng là ở trên cùng một cái chiến tuyến. Nhưng mà lúc cô bé hỏi tôi vấn đề này, trong lúc nhất thời tôi có chút không nguyện ý trả lời cô bé về vấn đề này, nên mới miễn cưỡng nói với cô bé một câu: “Tôi và Liễu Long Đình có quyết định gì đâu chứ, bây giờ nhóc cũng đã bị thương thành dáng vẻ này, nhóc chắc chắn cũng không có chỗ nào hữu dụng, còn hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”
Cách mà Tiên Lăng nói chuyện với tôi từ trước đến giờ đều chưa từng khách khí, cho nên bây giờ tôi nói chuyện với cô bé cũng giống như thế, không hề khách khí chút nào. Có điều khi Tiên Lăng nghe thấy giọng điệu của tôi lúc nói chuyện với cô bé không tốt thì cũng không có tức giận, ánh mắt của cô bé vẫn cứ giống như vừa rồi, nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt giống như là một cái móc câu, muốn cứng rắn câu đi hồn phách từ bên trong thân thể của tôi ra ngoài.
Tôi vừa truyền tinh khí của tôi cho Tiên Lăng, vừa chịu đựng ánh nhìn quỷ dị này của cô bé. Tiên Lăng thật sự khiến cho tôi cảm thấy có chút hốt hoảng, thế nên tôi mới nói với cô bé một câu: “Nếu như nhóc còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không trị liệu vết thương cho nhóc nữa!”
Bởi vì ánh mắt này của cô bé thật sự là rất cổ quái, làm cho tôi có chút cảm giác không thể nói rõ, cũng không thể diễn tả được sự quen thuộc, đồng thời còn khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
Sau khi tôi nói xong lời này, cố ý không nhìn tới Tiên Lăng, cũng không muốn đối mặt với cô bé, nhưng mà sau khi tôi nói xong lời này với Tiên Lăng, cô bé đột nhiên lại nói với tôi: “Cô quay đầu lại nhìn xem tôi là ai?”