Chương 398
Tôi không thấy vẻ mặt của mình lúc nói câu này trông xấu xí cỡ nào. Tôi hận bản thân, tôi hận Thần Núi, tôi hận Liễu Long Đình. Nếu chấp niệm của mỗi người đều không sâu sắc như vậy thì có lẽ chúng tôi sẽ không rơi vào kết cục như thế này.
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Sau khi nhận được đáp án của tôi, Thần Núi dừng bước chân, ngực còn cằm lưỡi kiếm của Liễu Long Đình, cả người như ngọn núi sập xuống, khuỵu gối quỳ xuống đất, lớn ngẩng đầu nhìn lên trời. Tinh khí trên người anh ta còn không ngừng tản ra chung quanh, một ngụm máu đỏ thẫm phun ra từ trong lọc miệng, nhuộm đỏ cằm anh ta, cùng với mặt đất cứng rắn trước mắt.
Tiếng cười dữ tợn phát ra từ miệng Thần Núi. Anh ta như đang khóc, hoặc như đang hò hét. Thấy Thần Núi như vậy, trái tim tôi tan nát. Tôi có lỗi với anh ta, sớm biết anh ta sống đau khổ như vậy thì trước kia tội giết anh ta còn tốt hơn là như bây giờ. Tôi muốn xuống khỏi vai Liễu Long Đình, nhưng Liễu Long Đình khiến tôi không cho tôi nhúc nhích, cầm chân tôi rất chặt, khiến tôi khó có thể nhúc nhích. Theo lý mà nói lực lượng của anh ta không bằng tôi, nhưng khi nào mà anh ta lại khỏe đến mức này? Tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình. Đôi mắt của tôi đang nằm trong hốc mắt, khi nghiêm túc nhìn anh ta, gương mặt của anh ta quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Gương mặt của Liễu Long Đình giống hệt kiếp trước,
Trong đầu tôi thoáng hiện lên cảnh tượng trước kia gặp Liễu Long Đình. Mỗi lần gặp anh ta, tôi đều cung kính với anh ta. Anh ta nói đúng, kiếp trước anh ta là cấp trên của tôi, nhưng nghĩ tới đây thì tôi lại nhớ tới cảnh tượng mình luyện hóa đôi mắt này, hơn nữa suy nghĩ lúc đó cũng đều hiện lên trong đầu tôi. Lý do tôi luyện hóa đôi mắt thần có thể thao túng tình cảm người khác thực ra là vì Liễu Long Đình! Khi tôi muốn nhớ lại tại sao mình muốn luyện chế đôi mắt này để khống chế Liễu Long Đình thì trên bầu trời bắt đầu mây đen dày đặc, sấm sét nảy ra, hơn nữa mặt đất dưới chân chúng tôi cũng không ngừng rung chuyển. Hiện tượng này như sắp động đất. Thời tiết bỗng thay đổi cùng động đất khiến đám tiên gia chung quanh chúng tôi nhất thời khủng hoảng, chạy tứ tán khắp nơi. Tôi tìm kiếm căn nguyên của động đất, phát hiện chính là Thần Núi đang quỳ trước mặt tôi và Liễu Long Đình. Lúc này anh ta giơ một tay bày ra tư thế quái dị đặt bên môi, đang thấp giọng đọc chú ngữ, hơn nữa theo chú ngữ vang lên, từng luồng khí đen bay ra từ người anh ta, khí đen chui vào mặt đất như cái xẻng quẩy tung núi Trường Bạch rung chuyển, cây cối đổ ngã.
Lúc này tôi mới nhớ ra bản chức của Thần Núi là Thần Núi. Anh ta có lực lượng núi non do Hậu Thổ Nương Nương ban tặng, mà lúc này chúng tôi đang ở núi Trường Bạch, chẳng lẽ Thần Núi muốn trút lửa giận lên các sinh linh ở núi Trường Bạch?
Sơn thể rạn nứt, cho dù là thần phủ thì cũng dần dần nứt ra, mấy si mị vòng quay trên đầu Thần Núi, không ngừng mê hoặc Thần Núi, kêu Thần Núi đưa thân thể cho chúng, chỉ cần giao thân thể cho chúng thì lực lượng của sáu huynh đệ bọn họ có thể dung hợp với nhau, lúc đó thiên hạ này sẽ không còn ai là đối thủ của sáu huynh đệ!
Tôi sợ Thần Núi sẽ sa đọa, dâng tặng thân thể cho năm huynh đệ. Liễu Long Đình thấy thần phủ sắp sụp đổ thì trực tiếp bay lên không trung, khẽ đọc chú ngữ. Mặc dù tôi cách Liễu Long Đình gần nhất, nhưng anh ta đọc cái gì tôi cũng không nghe rõ, chỉ thấy khi anh ta niệm chú ngữ, sơn thể sụp đổ dần dần khôi phục, núi non sập xuống lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, cứ như đang đấu pháp với Thần Núi. Chẳng qua lúc này mục đích của Thần Núi không giống như muốn đánh sập núi Trường Bạch mà là có ý đồ khác. Khi khí đen trong người anh ta hoàn toàn biến mất, anh ta bỗng đứng dậy, tinh khí và lực lượng cuồng bạo trong người anh ta thổi tung bay mái tóc dài của anh ta, quần áo tả tơi rách bươm. Khi anh ta giơ hai tay lên trời, một lực hút mãnh liệt sinh ra từ trên người anh ta, lực hút này hút cả linh hồn của đám huynh đệ đang xoay tròn mê hoặc anh ta.
Tôi vốn cho rằng các huynh đệ của anh ta muốn chiếm cứ thân thể của anh ta, trong lòng rất hụt hẫng, nhưng sau khi anh ta hút vong hồn của đám si mi, đám si mị vốn rất vui vẻ, nhưng khi vào thân thể của anh ta thì đám si mị bỗng vô cùng đau đớn, liều mạng hét toáng lên bò ra ngoài, hình như không muốn vào thân thể của Thần Núi. Nhưng tất cả đều vô ích, chưa được mấy giây, chúng đều bị hút vào người Thần Núi.
Liễu Long Đình niệm chú ngữ khôi phục sinh lực của núi Trường Bạch. Nếu ngọn núi này sập xuống thì không biết bao nhiêu tiên gia sẽ cửa nát nhà tan. Sau khi Thần Núi hút vong hồn của mấy huynh đệ này thì vẻ mặt anh ta bình tĩnh lại, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên trời, hô to: “Vạn vật chi cổ, thượng thiên chi thần, ta nguyện hiến tế tất cả thần lực của ta để đổi lấy đôi mắt của Nữ Hi bị hủy diệt!”
Lời nói của Thần Núi mạnh mẽ vang dội, cứ như dồn hết thù hận đối với tôi vào câu nói này. Sau khi anh ta cầu nguyện với bầu trời, dường như bầu trời đã tiếp nhận lời cầu nguyện đó, một tia cường quang từ trên trời xuyên qua tầng mây, chiếu vào người Thần Núi. Cả người Thần Núi như bị phong hóa, làn da trắng nõn dần dần bong ra, không chỉ trên mặt mà cả trên người cũng hoàn toàn bị phong hóa, biến thành hình dáng như lúc tôi thấy Hoặc, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Hoặc, cả người mọc đầy xúc giác đen thui, giống như rễ cây khổng lồ bị ngâm nước sưng phù. Gương mặt đã phong hóa của anh ta một nửa mọc đầy mụn nhọt đen thui không còn thấy ngũ quan, một nửa khác vẫn giữ hình dạng con người.
Lúc này Thần Núi chính là một con quái vật khổng lồ, nửa gương mặt nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện trên người con quái vật. Sau khi Thần Núi biến về nguyên hình, trên nửa gương mặt mọc đôi mắt mới màu xanh lá, đôi mắt đó trừng tôi, oán khí khiến tôi nổi da gà. Thần Núi đang hận tôi, hơn nữa nỗi căm hận đó biến mất trong mắt tôi, trước mắt tôi tối om, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Khi tôi tìm lại tri giác, như có người đang chạm vào mắt tôi, chỉ nghe thấy một giọng nói xa lạ nhắc nhở tôi: “Được rồi, cô mở mắt ra xem thử.”
Tôi mở mắt ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào trong mắt khiến đôi mắt tôi đau nhói, nhưng cơn đau này vẫn có thể tiếp thụ, vì thế tôi chậm rãi thích nghi một chút, tiếp tục mở mắt ra. Chỉ thấy trước mắt tôi là một lão tiên gia râu bạc lông mày trắng. Tôi thấy ông lão này rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra rốt cuộc ông ấy là ai, lại thêm tầm mắt của tôi không quá rõ ràng. Thấy tôi đã tỉnh lại, lão tiên gia quay sang nói với một đứa bé: “Kêu anh ba của cháu lại đây. Ta đã chữa khỏi đôi mắt cho Tiểu Bạch rồi.”
Nhìn bóng lưng đứa bé, tôi nhận ra đó là Long Đằng. Chẳng lẽ lúc này tôi đang ở nhà họ Liễu? Tôi quay sang nhìn bài trí chung quanh, phát hiện đúng là phòng của Liễu lọc Long Đình.
“Ông là ai? Sao cháu lại ở đây??”
Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu. Ông lão nghe tôi hỏi thì nhất thời cười: “Nơi này là nhà họ Liễu, sau khi đôi mắt của cô bị si mị nguyền rủa mù lòa thì ta đã giúp cô lắp đôi mắt con người khác” Lão tiên gia này nói xong thì lại hỏi tôi: “Cô nhìn kỹ xem ta là ai?”
Tôi nhìn chằm chằm ông lão này, chỉ cảm thấy mặt mày ông ấy rất quen mắt, cứ như gặp ở nơi nào. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, tôi bỗng nhớ ra, kinh ngạc nói: “Ông là Bạch Tiên ư?”
-----------------------