Mục lục
HOÀI THAI MÃNG XÀ (THAI RẮN / TRÁNH RA BẢO BẢO CỦA TA LÀ XÀ YÊU)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 665 - Bệnh tâm thần​





Tôi ngoảnh đầu nhìn lướt qua Liễu Long Đình, không phát hiện ra anh ấy có gì khác lạ?



Thế là dời ánh mắt về phía Kiều Nhi, nói với cô bé anh ba chỉ muốn tốt cho cô bé thôi, bây giờ anh ba cô bé vừa chăm sóc gia đình vừa phải tìm cháu nhỏ, như thế thì cô bé đâu có thể nói xấu anh ba như thế được.



Hiện tại Kiều Nhi thấy tôi đứng về phía Liễu Long Đình, miệng bẹp lại như con vịt, hừ tôi một cái bảo tôi không tin thì quên đi, cứ tiếp xúc với anh ba cô bé vài ngày rồi tôi sẽ biết.



Nói xong rồi cô bé giận dỗi rời đi.





Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất



Tôi nhìn cái dáng đi ngoe nguẩy vì giận dỗi của Kiều Nhi, nghĩ thầm cô bé có phải thấy tôi bảo vệ Liễu Long Đình nên tức giận rồi hay không? Thiết nghĩ lát nữa tôi phải an ủi Kiều Nhi một phen, Cô Hoạch Điểu bưng nồi canh hầm từ phòng bếp ra, nói với tôi Kiều Nhi chỉ là đứa trẻ thôi, không hiểu được suy nghĩ của người lớn chúng ta, tức giận là điều khó tránh khỏi. Sau đó hỏi tôi không phải chuẩn bị đi nấu cơm cho Liễu Long Đình hay sao? Bây giờ tôi lập tức đi ngay, nấu xong thì cùng nhau ăn.



Cô Hoạch Điểu nhắc nhở, tôi a lên, sau đó quay người đi vào phòng bếp, bỗng nhiên Liễu Long Đình kéo tôi lại, nói: “Không cần phải nấu, ăn tạm được rồi.”



Mấy người chúng tôi, từ lâu đã không cần phải ăn uống, nhưng vừa rồi tôi đã hứa sẽ nấu cơm cho Liễu Long Đình, giờ không nấu, như thế ngược lại sẽ khiến anh ấy tưởng tôi hối hận, rồi lại thấy có lỗi với tôi, vì vậy tôi kiên trì một chút, nói tôi đã hứa với anh ấy rồi.



Nhưng tôi càng kiên trì, giọng nói của Liễu Long Đình càng vang dội: “Tôi đã nói là tôi không ăn, em đâu phải không biết chúng ta không cần phải ăn uống, thế thì làm những việc vô nghĩa như vậy có ích gì?”



Khi Liễu Long Đình nói ra lời này, tôi vô cùng ngạc nhiên, trước kia bất kể chuyện gì, cũng đã lâu lắm rồi anh ấy chưa từng vì một chuyện cỏn con lên giọng với tôi, giờ đây chỉ vì bữa cơm mà anh ấy lại quát tôi.



Quả nhiên giống như Kiều Nhi nói, tính cách của Liễu Long Đình đã thay đổi thật rồi.



Nhưng hình như Liễu Long Đình cũng biết thái độ của mình không tốt, sau đó sắc mặt hơi dịu xuống, phân giải cho tôi rằng chúng tôi đã bôn ba bên ngoài cả ngày rất mệt, không cần phải bận rộn quá.







Nói xong liền đẩy tôi đến ngồi bên cạnh bàn, múc cho tôi một chén canh.



Cô Hoạch Điểu nhận ra bầu không khí của chúng tôi không ổn, nên lúng túng gọi Hư ở bên ngoài vào ăn cơm, nói anh ta lấy cho Liễu Long Đình cái bát, nồi canh này đều dùng nhân sâm ở núi Trường Bạch hầm, cực kỳ bổ dưỡng, anh ấy và tôi đều ở trên trời, chưa từng ăn loại canh này.



Trên bàn e là không ai có tâm trạng bằng Cô Hoạch Điểu, tôi thấy tâm tình Liễu Long Đình rất tệ, cảm thấy hơi lo lắng cho anh ấy, nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, khiến anh ấy thành ra như bây giờ.



Thế là sau khi ăn xong bữa tối và dọn dẹp sạch sẽ, tôi nhìn ánh trăng tròn vằng vặc ở bên ngoài, chợt hỏi Liễu Long Đình rằng chúng ta đã lâu chưa gặp nhau, có muốn ra ngoài một lát không?



Dù sao lúc trước mấy chuyện hẹn hò này, đều do Liễu Long Đình chủ động trước, bây giờ thời thế xoay chuyển, khiến tôi ngay lúc ấy cảm thấy không quen, có điều người yêu chung đụng với nhau, song phương đều phải nỗ lực quan tâm đến tâm trạng của đối phương, không ai được phép mang trái tim sắt đá, ngay cả thần cũng không.





Đọc truyện tại
[email protected] nh24 7.com nhé !



Hư đang ở phòng khách dạy chữ cho Kiều Nhi, Cô Hoạch Điểu đang chơi với Long Đằng, chỉ còn lại tôi và Liễu Long Đình rảnh rỗi, anh ấy nhìn tôi một lúc, rồi mới gật đầu với tôi, sau đó cùng tôi đi ra ngoài, đúng lúc tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ấy.



Cánh rừng yên ắng, giờ này, pha thêm một chút hơi lạnh, lúc tôi và Liễu Long Đình ra ngoài, anh ấy chỉ im lặng, không nói gì khiến tôi chẳng biết phải mở lời ra sao, dù gì khó khăn lắm tôi mới hẹn được anh ấy ra ngoài, đồng thời trước kia đều do anh ấy chủ động, lúc này anh ấy không chủ động nữa, mà ngược lại là tôi chủ động, cứ có vẻ như bản thân không ngừng lấy lòng, tốt xấu gì tôi cũng là Hi Hoàng, tôi cũng muốn giữ mặt mũi.



Trên đường đi, tôi đi theo Liễu Long Đình, tôi không tin anh ấy đi với tôi cả đoạn đường này, một lời cũng không nói ra, tôi và anh ấy xa cách lâu như vậy mới được gặp nhau, anh ấy không nhớ tôi sao?



Lần này tôi bắt đầu bận tâm đến chuyện này, trước kia tôi vẫn luôn lo lắng cho chuyện sống chết của con tôi, khoảng thời gian trước trầm tư sinh thành bệnh, đồng thời vẫn luôn có ý tứ trách cứ hành động thả U Quân của Liễu Long Đình, cho nên không muốn gặp anh ấy. Bây giờ thấy đôi giày của bé gái rơi ra từ trên người phân thân của U Quân kia, điều này cho thấy Liễu Ánh Nguyệt vẫn còn sống, miễn là còn sống thì còn hy vọng, ý tứ trách cứ Liễu Long Đình trong lòng tôi dần vơi đi. Mặc dù tôi đang trách Liễu Long Đình, lấy lý do tránh mặt anh ấy, nhưng xác thực lúc đó anh ấy chưa từng tỏ thái độ hay nói gì thể hiện sự tức giận của anh ấy với tôi, anh ấy cho người từ trên trời truyền tin tức đến, chỉ cần không liên quan đến Liễu Ánh Nguyệt thì tôi đều từ chối không tiếp, không phải anh ấy đã thay lòng đấy chứ!



Ngẫm kỹ lại, thời gian một năm ngắn ngủi, ngay cả chết anh ấy cũng đồng ý vì tôi mà chết, sao nói thay lòng đổi dạ lập tức thay lòng đổi dạ ngay cho được? Nhưng không phải không có, trừ phi trong một năm này, anh ấy gặp lại người phụ nữ thầm mến, vậy lòng thay đổi, có thể giải thích được rồi.







Khi tôi nghĩ đến vấn đề này, chợt cả người trở nên lo sợ, thấy Liễu Long Đình chưa chịu nói chuyện với tôi, tôi xoay người chắn trước mặt anh ấy, nói: “Liễu Long Đình, tôi hỏi anh, không phải anh thích người…”



Không ngờ, tôi còn chưa nói xong, anh ấy đã dang tay ôm trọn lấy tôi, Liễu Long Đình nhào đến tôi, siết chặt tôi trong lồng ngực, vốn anh ấy đâu quan tâm tôi nói gì, chỉ biết ra sức siết chặt tôi, không ngừng vùi khuôn mặt vào mái tóc tôi.



Tôi bị Liễu Long Đình siết chặt đến mức không thở được, vừa bảo Liễu Long Đình thả lỏng một chút, vừa truy hỏi Liễu Long Đình chuyện vừa nãy, hỏi anh ấy có phải có người khác hay không? Nếu anh ấy dám làm chuyện có lỗi với tôi, thì đừng hòng sau này sẽ được sống yên ổn.



Dựa theo tính cách của Liễu Long Đình lúc trước, anh ấy thật sự có thể làm ra chuyện này, huống hồ gì trước kia có quan hệ với nhiều người phụ nữ như vậy, giờ thêm một lần nữa, với anh ấy mà nói, vốn không có gì khác nhau.



Nhưng bất kể tôi hỏi thế nào, Liễu Long Đình đều không trả lời tôi, hình như cũng không biết tôi nói chuyện gì, chỉ dốc sức mà ôm tôi, sau đó không nói gì, bưng lấy mặt tôi, rồi ép tôi vào thân cây khô ở phía sau, cúi đầu, dán vào cánh môi của tôi, sau đó mạnh bạo hôn lên.



Nếu không phải tôi quen với Liễu Long Đình đã lâu, với bộ dạng hiện tại của anh ấy, cứ như người phụ nữ bị chồng bỏ rơi, thấy anh ấy như vậy khiến tôi càng thêm lo lắng, vừa phối hợp, vừa tìm cơ hội đẩy anh ấy ra, rồi hỏi anh ấy đã gặp chuyện gì rồi?



Nhưng hình như Liễu Long Đình không có ý chấm dứt nụ hôn này, thừa lúc tôi đang suy nghĩ, anh ấy liền tách chân tôi ra, đưa đầu gối vào giữa hai chân tôi, đè đầu tôi vào thân cây, tôi càng muốn đẩy, anh ấy càng hung hãng hôn, cuối cùng trong miệng tôi toàn mùi máu tanh tưởi, môi lưỡi tê liệt, không rõ đấy có phải Liễu Long Đình của tôi hay không.



Thấy Liễu Long Đình như vậy, tôi dứt khoát ngoan ngoãn nghe lời, không phản kháng nữa, lúc bản thân Liễu Long Đình hôn đủ, anh ấy mới tha cho đôi môi của tôi, ánh trăng hắt vào tấm lưng của Liễu Long Đình, rồi lại lưu luyến chạm vào tôi, ánh mắt tôi đặt vào chiếc cằm dính máu của Liễu Long Đình, muốn đưa tay lên lau giúp anh ấy, mà sau một hồi nhìn chăm chú vào tôi, nói: “Chúng mình sinh thêm một đứa đi, đừng tìm nữa được không?”



Khi Liễu Long Đình nói ra lời này, tôi tức khắc ngây ngốc, bàn tay vốn muốn giúp Liễu Long Đình lau đi vết máu trên cằm, cứng đờ giữa không trung, không thể nào tin nổi hỏi: “Anh vừa nói cái gì cơ?”



Đôi mắt của Liễu Long Đình cứ nhìn tôi chăm chú, ánh mắt toát lên vẻ đau thương, nhắc lại lời vừa nói: “Chúng mình sinh thêm đứa nữa, em thích trẻ con, chúng mình có thể sinh thêm rất nhiều…”



Liễu Long Đình vẫn chưa nói hết câu, bàn tay cứng đờ không trung của tôi, trực tiếp đặt lên vai anh ấy đẩy người ra, nghe lời nói đáng giận như vậy tôi không suy nghĩ nhiều, lập tức mắng Liễu Long Đình: “Não của anh bị úng nước rồi hả? Vứt bỏ con thành thói rồi sao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK