Giờ đây khi Liễu Long Đình giải thích với tôi khá nhiều, chẳng qua chỉ muốn cho tôi biết là tôi đã sai, hiện tại không nên so đo với U Quân, nhưng nếu như tôi không tính toán với hắn, chẳng lẽ dung túng ma quỷ U Quân thả ra gây họa chúng sinh nhân gian sao?
Tôi chất vấn Liễu Long Đình, lúc này tôi cùng Liễu Long Đình cơ hồ không có nói với nhau nửa câu tốt đẹp, câu nào nói ra cũng bất tương bất đồng, xảy ra chia rẽ. Bây giờ chúng tôi phải nghĩ cùng một hướng, không nói rõ ràng thì chắc chắn khó có thể giải quyết ổn thỏa.
Chẳng qua khi tôi hỏi liễu Long Đình vấn đề này, ánh mắt Liễu Long Đình bỗng nhiên dừng lại trên mặt tôi, một câu cũng không nói, tựa hồ cũng không muốn trả lời tôi chuyện này.
Tôi cũng biết tôi nói như vậy với Liễu Long Đình, có làm tổn thương tình cảm giữa chúng tôi không, tôi có chút chột dạ sau đó lại nói với Liễu Long Đình: “Em biết em không có quyền yêu cầu anh làm như thế nào, là em vừa rồi nói chuyện có chút quá đáng. Nhưng mặc kệ như thế nào, Lạc Thần hiện tại đã phái binh, đây là chuyện em an bài, anh không thể ngăn cản. Anh trước tiên trở về núi Trường Bạch đi, giải quyết xong đám ma quỷ này đưa về địa phủ, em sẽ quay về.”
Trước khi chuyện này chưa được xử lí, tôi không muốn tôi và anh ấy dính lại một chỗ, yêu là yêu, nguyên tắc là nguyên tắc, tôi đối với anh ấy sớm không có bất kì giới hạn nào, cho nên hiện tại tôi không thể vì chuyện này, mà phá vỡ then chốt. Liễu Long Đình nghe tôi nói lời này, dường như cũng có chút tức giận, muốn nói gì đó với tôi, nhưng sau khi nhìn tôi một cái, tựa hồ lại không muốn nói, lạnh lùng nói với tôi một cầu: “Tùy cô!”
Nói xong anh ấy lập tức xoay người, đi ra khỏi Trường Sinh điện.
Khi tình cảm của chúng tôi tốt đẹp, Liễu Long Đình rất ít khi tỏ ra lãnh đạm với tôi, hiện giờ anh không quan tâm gì hết. Mặc dù đối với tôi mà nói, như thế này sẽ không hạn định tự do của tôi, nhưng tôi sớm đã quen với sự tồn tại của anh ấy, Liễu Long Đình không quan tâm tới tôi, tôi vẫn là có chút sợ sệt. Từ sâu trong suy nghĩ đương nhiên là tôi hi vọng Liễu Long Đình có thể cùng tôi đưa lũ ma quỷ đuổi đến địa phủ. Nhưng anh ấy không bằng lòng thì cũng đành chịu, xem ra chỉ có thể giữ hi vọng đó trong mình, tôi không thể cứ mãi dựa vào Liễu Long Đình, tôi phải tự khiến mình mạnh mẽ hơn.
Sau khi Liễu Long Đình đi rồi, tôi bắt đầu cùng Lạc Thần thương lượng làm cách nào đem những quỷ mị này nhanh nhất đưa vào địa phủ, địa phủ hiện tại kể từ khi Phù Kinh Dương chết đi thì Tần Quảng Vương lên nắm quyền cai quản, hắn từ cái lần mà muốn giết tôi và được tôi tha cho một mạng, hắn chỉ lo chuyện địa phủ, không hề để tâm, chỉ phụ trách những việc hắn cần làm, ngoài ra thì không quan tâm tới gì khác. Từ lúc trước yêu ma địa phủ biến mất, cho đến bây giờ chuyện này vẫn luôn kéo dài, hắn căn bản không để ý tới.
Lúc trước tôi tha cho Tần Quảng Vương, cũng không phải thả hắn để hắn ăn không ngồi rồi, ở vị trí của hắn mà không mưu cầu chức vị, vậy muốn hắn làm thủ lĩnh thập điện Diêm Vương này, còn có tác dụng gì?
Nếu chỉ dựa vào thiên binh trục xuất chúng quỷ đến địa phủ, vậy thời gian sẽ rất dài, nhưng nếu có Tần Quảng Vương ra tay hỗ trợ, vậy chúng ta sẽ dễ dàng thành công hơn nhiều, cho nên hiện tại tôi muốn nghĩ phương pháp để Tần Quảng Vương nguyện ý phục tùng chúng tôi.
“Lạc Thần, chốc nữa anh tùy ý lựa chọn một thiên quan, cùng chúng tôi đi địa phủ một chuyến, uy hiếp Tần Quảng Vương, nói với hắn nếu như không muốn giúp chúng ta thu phục chúng quỷ trên dân gian, chúng ta sẽ tìm người thế vị trí của hắn, giáng chức hắn thành một tên quan quèn đầu trâu mặt ngựa.”
Lạc Thần nghe tôi nói vậy, có chút không thể kinh ngạc, liền nói với tôi: “Thiên quan trên trời này, làm sao có thể đi quản lý chuyện địa phủ, sợ là không hay lắm.”
“Anh yên tâm, mặc dù hắn trước kia có thù với tôi, nhưng hắn cũng không phải là người không có một chút trách nhiệm, ít nhất trong thời gian hắn nhậm chức, tuy rằng chúng quỷ trong địa ngục không thấy, nhưng trật tự âm dương hai giới cũng không bởi vậy mà bị xáo trộn, điều này chứng minh tâm tư của hắn còn. Lần này chúng ta cứng rắn với hắn một chút, nói cho hắn biết rằng vị trí hắn đang ngồi không phải là không có hắn không được.”
Lạc Thần suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói với tôi: “Vậy ta đi sắp xếp một chút, chúng ta lập tức khởi hành đi địa phủ.”
Bởi vì tôi chưa nói tầm quan trọng của thiên quan, Lạc Thần dùng thần liễn rời khỏi Nam Thiên môn hạ giới, đúng thật là đã tùy tiện chọn lấy một tiểu binh trấn giữ cửa Nam Thiên môn dẫn theo, nói rằng đưa cậu ta tới điện Diêm Vương, còn dặn dò không được nói gì.
Tiểu binh ngày thường rất khó gặp được Lạc Thần, hôm nay lại được Lạc Thần đích thân đưa đi công du, tự nhiên thấy rất hồi hộp, gấp gáp gật đầu đồng ý, biểu thị anh ta lời nào cũng không nói. Mà tôi và Lạc Thần nhìn nhau một cái, thần liễn lập tức từ Thiên đình bay về hướng địa phủ.
Cũng không khác gì lần trước, địa phủ vẫn lạnh tanh tĩnh mịch như vậy, chỉ có điều những tiên binh thiên giáng đi cùng thần liễn của chúng tôi, lúc dừng trước cửa Diêm Vương điện, thấy tiểu quỷ trấn môn lập tức vào bẩm cáo. Sau đó một lúc lâu, mới thấy Tần Quảng Vương chậm rãi từ trong điện đi ra, bây giờ nhìn thấy thái độ của Lạc Thần, cùng bộ dạng vẫn như trước của tôi, nhìn Lạc Thần một lượt từ trên xuống dưới, thái độ vẫn không tỏ ra tôn trọng, trực tiếp hỏi anh ta tới đây lần này có chuyện gì.
Thấy hắn không tôn kính Lạc Thần như vậy, thủ hạ của chúng tôi lập tức muốn động tay động chân, chuẩn bị gô cổ hắn. Nhìn dáng vẻ không quan tâm của hắn, tôi giơ tay ra hiệu cho bọn họ dừng tay, không được hành động khinh suất. Hiện tại Tần Quảng Vương cũng coi như là đứng đầu địa phủ âm ti, chúng ta không thể đối với hắn vô lễ như vậy.
Tần Quảng Vương thấy tôi nói những lời này với tướng sĩ thủ hạ, trên mặt hơi lộ ra vẻ đắc ý, lúc trước tôi nhún nhường cho Tần Quảng Vương, hơn nữa không giết hắn mà tiếp tục phong hắn làm quan, điều này làm cho Tần Quảng Vương nhất định là cảm thấy trên thế gian này chỉ có mình hắn mới có thể đảm đương vị trí này, dường như không có ai khác ngoài hắn. Hiện tại đối với tôi và Lạc Thần không tôn trọng, chỉ sợ cũng bởi vì chúng tôi là yêu tộc, Tần Quảng Vương từ trước đến nay luôn căm hận yêu tộc chúng tôi. Từ sau khi chúng tôi tiêu diệt Nhân Đế, hắn làm sao có thể trong thời gian ngắn có thể bỏ qua mà nghe lời chúng tôi.
“Theo tôi, bây giờ hẳn là anh nghĩ bản thân vô địch rồi, trên thế gian này, ngoại trừ anh ra, không ai có thể ngồi vào vị trí của anh, vì người cảm thấy những Diêm Vương đệ đệ của anh đoàn kết như vậy thì đến ngay cả Thiên Đế gặp phải chuyện gì cũng phải kính người ba phần mới khiến anh thỏa mãn, tôi nói đúng chứ?”
Tôi hết lời châm chọc anh ta, nhưng anh đâu có ngốc, anh ta nhất định nghe ra ẩn ý trong những câu tôi nói, nhưng chỉ là hiện giờ hắn không thèm quan tâm, mà không cần nể mặt nói với tôi: “Tôi không có ý đó, có điều Bạch Tô cô nói phải, tôi đã làm Diêm Vương mấy ngàn năm, vẫn chưa có ai phù hợp hơn thần đảm đương vị trí này. Tôi nghĩ chính vì vậy mà lúc trước cô đã tha cho tôi dù cho tôi đã có ý hại cô.”
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, lão già lọc lõi này đúng là cậy già lên mặt, nếu không cho anh ta biết tay, anh ta sẽ không biết mình đang ở vị trí nào.
“Như vậy à?” Tôi hỏi vặn hắn, sau đó nói với Lạc Thần đang ở trong thần liễn: “Bệ Hạ, mời anh nói ra sự việc trọng đại của lần đích thân tới Địa phủ này!”
Lúc nãy tôi cùng Lạc Thần đã thống nhất, vậy nên bây giờ chúng tôi phối hợp cũng hoàn hảo vô cùng, Lạc Thần thật sự bước ra với phong thái của một bậc Thiên hạ Đế Vương, chỉ ngón tay xuống tên thiên binh phía trước thần liễn, rồi nói với Tần Quảng Vương: “Vì anh tự ý rời khỏi cương vị, khiến cho lũ ma quỷ dưới địa phủ xông lên nhân gian quấy phá, đó đã là đại tội tày trời, vốn dĩ phải ban cho anh cái chết. Nhưng niệm tình ngươi mấy đời lão thần, ta giáng chức ngươi làm quan cầm bút của địa phủ quản lí sổ sinh tử, công việc mỗi ngày chính là ghi chép lại ngày tận thọ của dương nhân, người mà ta mang theo ở kia sẽ thay ngươi đảm đương cương vị này, trở thành người đứng đầu Diêm La điện.”
Lúc anh ta thấy Lạc Thần gọi ra chỉ là một tiểu binh, nói muốn thay thế vị trí của anh ta, nhất thời cảm thấy có gì đó lạ lùng, cảm giác như Lạc Thần đang đùa giỡn với hắn, bèn nói: “Lời của Ngô Đế, là thật hay giả?”